Tạ Nhiên nhìn Khương Mục, trong nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện, chuỗi trân châu phỉ thuý còn nằm ở trong ngăn tủ kia; khi còn nhỏ nắm tay Khương Mục đi qua giáo đường; lần tới Hokkaido ngắm tuyết cậu té ngã một cái, sau lập tức ăn vạ trong lồng ngực của Khương Mục không chịu đứng lên; mười lăm tuổi nói phải nướng bánh kem cho Khương Mục, kết quả Khương Mục đứng bên cạnh chỉ đạo hết các công đoạn…
Còn có năm ba mẹ cậu qua đời, ngày hè cực kỳ ẩm ướt oi bức, hoa trong vườn cũng ủ rũ theo, trong không khí tràn ngập hơi thở uể oải.
Khương Mục tìm được cậu ngồi ở trong góc, khóc đến gần như kiệt sức, nói với cậu, anh trai sẽ mãi mãi ở đây, sẽ chăm sóc cho cậu một đời một kiếp.
Đọc truyện tại
Cậu còn nhớ rõ ngày đó trên người Khương Mục dính mùi khói thuốc nhàn nhạt, không có hương bạc hà tươi mát dễ ngửi như bình thường, cậu chôn đầu bên cổ Khương Mục, khóc ướt cả bả vai hắn.
Hiện giờ Khương Mục quỳ một gối ở trước mặt cậu, ngửa đầu, khuôn mặt thành thục tuấn mỹ hơn năm đó rất nhiều, hỏi cậu có muốn ở bên hắn cả đời hay không.
Tạ Nhiên hít mũi một cái, đôi mắt hồng đến đáng thương, giọng nói cũng khàn khàn, nhỏ giọng nói, “Muốn.”
Cậu thấy Khương Mục nở nụ cười, cặp mắt màu xanh xám xưa nay vẫn luôn lãnh đạm kia, dưới ánh nắng lấp lánh như viên kim cương.
Cậu không nhịn được, cao giọng hơn một chút, lại lặp lại lần nữa, “Muốn.”
Cậu muốn Khương Mục vui vẻ hơn, mãi mãi cũng sẽ vui vẻ.
Khương Mục ôm lấy mặt cậu hôn hôn, “Anh cũng muốn.”
Muốn ở bên em, cả đời.
–
Hôm nay trở về, Tạ Nhiên vẫn luôn nắm góc áo của Khương Mục. Nếu không phải sợ vi phạm luật giao thông, thật ra cậu càng muốn nắm lấy tay của Khương Mục hơn.
Giống như chỉ có như vậy, mới có thể xác định tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi đều không phải là mơ, mà là sự thật.
Khi dừng xe chờ đèn đỏ, Khương Mục cởi bỏ đai an toàn, rướn người sang, hôn cậu một cái.
Một nụ hôn chỉ kéo dài có 30 giây, xảy ra rất nhanh, bờ môi ẩm ướt dây dưa với nhau, ướt át, tiếng vệt nước mập mờ tràn ngập thùng xe nhỏ hẹp, đầu lưỡi của Khương Mục tiến quân thần tốc, mút lấy đầu lưỡi mềm như bông của Tạ Nhiên, một bàn tay nâng cằm của Tạ Nhiên, ngón tay nhẹ nhàng gãi lên yết hầu của cậu.
Tạ Nhiên không tự chủ được nắm chặt áo sơ mi của Khương Mục, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở tựa như mèo con mới sinh, nhưng mà không đợi cậu tỉnh táo lại từ nụ hôn này, Khương Mục đã buông lỏng bờ môi của cậu ra, lại hôn lên khóe miệng của cậu một cái, sau đó lập tức lui trở về. Cột kỹ dây an toàn, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục lái xe.
Nếu không phải bờ môi của hắn vẫn luôn hồng hồng, áo sơ mi trước ngực cũng nhăn nhúm dúm dó, Tạ Nhiên gần như cảm thấy ban nãy đều là do mình ảo tưởng.
Tạ Nhiên giơ tay sờ sờ mặt mình, nóng hầm hập, không cần nhìn gương cậu cũng biết hiện tại mặt mình chắc chắn là đang đỏ bừng rồi.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã hoàn toàn lộ ra từ sau tầng mây ở ngoài cửa sổ, trong lòng xuất hiện cảm xúc ngọt ngào yên bình và hạnh phúc mà mình chưa bao giờ từng có trước đây.
Từ mười sáu tuổi đến nay, người mà cậu vẫn luôn yêu thầm kia, rốt cuộc cũng đã thuộc về cậu.
Từ nay về sau cậu không chỉ là em trai của Khương Mục, mà còn là người yêu của Khương Mục nữa.
“Em thật sự rất yêu anh.” Tạ Nhiên đột nhiên nói, một bàn tay che lại đôi mắt, thanh âm rất nhỏ, giống hàm khối đường ở trong cổ họng.
“Em… có lẽ sau này cũng sẽ có lúc em chọc anh tức giận, sẽ không thích anh dựa gần người khác quá, sẽ ghen, sẽ chơi xấu.” Hai tai của Tạ Nhiên đỏ như thể sắp tích ra máu, bởi vì ngượng ngùng đối diện, đôi mắt bị bản thân che kín lại, trong bóng đêm hai tai cực kỳ nhanh nhạy, cậu nghe thấy rõ giọng nói run rẩy của mình, “Em không lợi hại được như anh, vẫn luôn phải dựa vào anh che chở, nhưng mà anh có thể cho em thêm một chút thời gian hay không, một ngày nào đó, em sẽ trở nên tốt hơn bây giờ. Anh có thể chờ em được không?”
Khương Mục nắm chặt tay lái, hiện giờ còn chưa tới nội thành, con đường vẫn rất vắng vẻ, chiếc xe màu xám bạc của hắn chạy thẳng như bay ở trên đường, cây cối hai bên đều biến thành bóng xanh mơ hồ xẹt qua cửa sổ xe.
Mà người mà hắn yêu nhất trên toàn thế giới đang ngồi trên ghế phụ ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng, sợ sệt cầu xin tình yêu từ hắn.
Trên thế giới sao lại có thể xuất hiện một bảo bối giống Tạ Nhiên vậy chứ?
Cùng hắn vượt qua bóng ma thời niên thiếu, cũng cùng hắn vượt qua đêm dài đằng đẵng, tặng cho hắn ánh mặt trời, cũng hứa cho hắn hoa hồng.
Tạ Nhiên của hắn đã quá tốt rồi, những vẫn luôn muốn cho hắn càng nhiều hơn.
“Nhiên Nhiên, em chỉ có một điểm mà anh cảm thấy không tốt lắm.” Khương Mục nhẹ nhàng nhếch môi, hiếm khi lộ ra bộ dạng trẻ trung xảo quyệt.
abskajxi
Quả nhiên Tạ Nhiên lập tức vểnh tai, khẩn trương liếc trộm Khương Mục qua kẽ ngón tay, giọng nói đều run lên, “Điểm, điểm nào không tốt thế?”
“Điểm duy nhất không tốt của em chính là, không biết bản thât rốt cuộc tốt tới cỡ nào.”
Trong xe nhất thời tĩnh lặng đến quá mức.
Tạ Nhiên nghẹn thật lâu, mới rặn ra một tiếng “À.”
Thực không tiền đồ mà cuộn thành một cục.
Cậu lôi điện thoại mà Khương Mục mới mua cho mình ra, mở ghi chú hàng ngày, lặng lẽ viết một câu.
— Khương Mục rất biết nói ngọt, phải cố gắng đuổi kịp anh ấy.