Dựa theo trình tự nữ sinh đứng trước nam sinh đứng sau, anh đứng ở vị trí ngoài rìa cuối cùng.
Còn cô được giáo viên sắp xếp đứng giữa hàng đầu tiên, mặc váy đồng phục xếp ly, cột kiểu tóc công chúa xinh đẹp, cười lên lộ ra hàm răng trắng tinh ngay ngắn như hạt bắp, trông vừa đáng yêu vừa xinh xắn tựa nàng búp bê Barbie cao quý sang trọng nhất trong tủ kính.
Hai tấm ảnh trước mắt chậm rãi lồng lên nhau, khoảng cách giữa cả hai không còn xa xôi như trước nữa.
“Lạch cạch…”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh tra chìa khóa.
Hứa Định mặt không đổi sắc cúi đầu, gõ nhẹ bàn phím, bật một bức CAD* lên.
*Computer-aided design (thiết kế được sự hỗ trợ của máy tính), được dùng rộng rãi trong các thiết bị nền tảng bằng máy tính hỗ trợ cho các kỹ sư, kiến trúc sư và các chuyên viên thiết kế khác. Các sản phẩm từ hệ thống nền tảng vectơ 2D đến các bề mặt và hình khối 3D tạo hình.
Cửa phòng ngủ được mở ra, Trần Ổn và Thư Hiếu Vũ vừa cười mắng vừa bước vào.
Trần Ổn: “Biết làm sao đây, tao thật sự không chịu đựng được nữa, đã lâu như vậy rồi.”
Thư Hiếu Vũ: “Nhìn bộ dạng không có triển vọng của mày kìa.”
Trần Ổn: “Mày thì có triển vọng quá nhỉ, có triển vọng đến nỗi người ta vừa gọi đã hấp tấp phóng qua làm việc nặng giúp người ta, rồi thở chẳng khác gì con trâu. Đừng nói tới cơm, ngay cả nước bọt cũng không kiếm được, còn nhất quyết phải mặt dày theo.”
Thư Hiếu Vũ: “Ai bảo đấy là nhất quyết mặt dày theo, phải gọi là đắp nền móng, đắp nền móng mày hiểu không? Ngay cả việc này mày còn không hiểu mà đòi học kiến trúc, tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút rồi xéo đi!”
Thấy Hứa Định ở phòng ngủ, Thư Hiếu Vũ siết chặt lấy Trần Ổn, bước đến mách lẻo: “Ai da thầy Hứa, vừa nãy mày không ở đây, Thân Doanh Doanh gọi nhầm số, hai người hàn huyên mấy câu, cái tên không có triển vọng này lại vội vàng hẹn người ta ăn cơm, còn hưng phấn không chịu nổi. Ở nhà ăn còn nhất quyết muốn khui một chai Coca Cola 82 năm đó.”
Thân Doanh Doanh chính là người Trần Ổn thường xuyên treo bên miệng, bạn gái cũ của nhật ký cháu trai được kể lại 39 lần. Hai người chia chia hợp hợp, cũng có thể xem như một mối tình khó quên ở Bình Đại.
Hứa Định không ngạc nhiên chút nào: “Cứ cách một khoảng thời gian thì nó sẽ muốn hầu hạ tổ tông, chẳng lẽ mày còn chưa quen à?”
Thư Hiếu Vũ nói: “Cười xỉu, đúng là phải nhờ đến mày rồi thầy Hứa!”
Trần Ổn vịt chết còn cứng miệng: “Lần này là cô ấy chủ động gọi điện tìm tao, tao cũng đâu có theo đuổi chứ. Huống chi chỉ ăn một bữa cơm thôi, cũng chưa chắc sẽ làm gì.”
Dứt lời, cậu chàng kéo ngay Thư Hiếu Vũ xuống nước, dùng chuyện Thư Hiếu Vũ đã theo đuổi đàn chị xinh đẹp chuyên nghiệp ra sao để đáp trả, miệng Thư Hiếu Vũ cũng không đồng ý.
Đâm chọt nhau tới lui, chủ đề thình lình chuyển sang Hứa Định.
Thư Hiếu Vũ hỏi: “Chà thầy Hứa, mày không định yêu đương sao? Tao thấy mày vẫn còn thời gian chơi game, chắc cũng không bận đến mức không có thời gian yêu đương chứ?”
Hứa Định quay đầu làm ngơ.
Thư Hiếu Vũ lại thúc thúc khuỷu tay vào Trần Ổn: “Không phải hai người học chung cấp ba à, mặt nó như vầy mà cấp ba chưa từng có bạn gái ư? Không có ánh trăng sáng gì đó luôn hả?”
Trần Ổn bật cười: “Chắc không có bạn gái đâu, nhưng ánh trăng sáng thì tao không biết. Tụi tao cũng đâu học chung lớp, hơn nữa, mày nhìn cái bộ dạng như hũ nút của nó đi, nếu có cũng chẳng thèm hó hé với tao.”
Hứa Định phớt lờ bọn họ.
Sắp đến giờ online, anh dứt khoát đeo tai nghe lên, mở game.
-
Khi Thanh Sơn Bất Hứa online, Trì Tái Hạ đã online, bấy giờ cô đang căm tức ném con chuột ra, dựa vào lưng ghế.
Kỳ lạ lắm, hôm nay cô bật laptop lên thì phát hiện con chuột trở nên cực kỳ chậm chạp, qua một hồi còn chưa kéo được đến vị trí chỉ định. Tay cô đã rời khỏi mặt bàn từ lâu, mà con chuột kia vẫn đang từ từ di chuyển.
Điều chỉnh thử một lát, cô phiền lòng nóng nảy, dứt khoát mở phần mềm mua sắm ra chọn đồ mới.
Cô còn chưa kịp tính tiền, bên tai đã truyền đến âm thanh thông báo.
Trì Tái Hạ thoáng ngẩng đầu nhìn, màn hình trò chơi hiện thông báo: [Thanh Sơn Bất Hứa] mời bạn tham gia đội ngũ, bạn đồng ý không?
Cô để điện thoại di động xuống, bấm đồng ý.
[Đội] Mưa hè không ngớt: Tôi lại lại lại lại không làm được nhiệm vụ thường ngày!
[Đội] Mưa hè không ngớt: Con chuột hỏng rồi, phản ứng rất chậm!!!
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Phản ứng rất chậm?
[Đội] Mưa hè không ngớt: Ừ TvT.
Cô buồn bực oán giận kể con chuột chậm thế nào, thuận tiện hỏi anh có đề cử loại nào dùng tốt không, cô đang tìm mua.
Anh suy nghĩ.
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Cậu xem bên dưới vòng lăn của con chuột, có phải có một nút bấm không?
Trì Tái Hạ cầm con chuột lên nhìn.
[Đội] Mưa hè không ngớt: 111.
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Bấm vào trước, nếu không được thì ấn thêm vài lần nữa.
Trì Tái Hạ thử một chút, sau đó rất thần kỳ, tốc độ di chuyển của con chuột đã khôi phục!
[Đội] Mưa hè không ngớt:???
[Đội] Mưa hè không ngớt: Được rồi!
[Đội] Mưa hè không ngớt: Minh Kính anh giỏi quá!!! [xoay tròn][nhảy vọt][nhắm mắt][tung bông].
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Đó là khóa DPI, điều chỉnh độ chính xác của con chuột. Có lẽ trước đó đã bị sơ ý đụng phải.
Trì Tái Hạ chẳng rõ DPI, KPI gì gì đó, cũng không để trong lòng. Cô đang định nhắm mắt ca ngợi một phen, nhưng sực nhớ ra một điều, bao nhiệt tình chợt tắt ngúm.
Hai ngày cô không vào game, Mộ Thiển Dao bị treo thưởng đuổi giết không ngừng, bị giết rớt mấy chục cấp, có vẻ không thể tiếp tục ở server này nữa rồi.
Cũng may sau khi gộp server, chức năng tạm thời nghỉ game chuyển server đã được mở ra. Khi mở tài khoản của cô ta ra thì đã biến thành “đang chuyển server” trước tiên, xem như hoàn toàn chạy trối chết.
Người chạy trối chết còn có Thiên Lam.
Hiển nhiên người anh em này có kinh nghiệm hơn Mộ Thiển Dao, chuyện vừa bung bét thì gã ta đã ẩn thân kỹ càng, chim cánh cụt không tìm được, game cũng không online.
Đêm hôm khuya khoắt hôm qua, gã ta lén lút online thu xếp vật phẩm, không ngờ bị người ta phát hiện treo lên kênh Thế giới. Da mặt gã ta còn dày, sống chết không ra khỏi khu vực an toàn, thu xếp xong gã ta lập tức offline ngay tại chỗ, đổi server chạy trốn.
Xưa giờ việc đổi mặt trong thế giới game không khó, cũng không thể nào ngăn cản. Nhưng đã có người tổng hợp tin tức liên quan đến gã ta và Tùy Phong ghim đầu trang, dù chỉ có thể giúp đỡ một người thì cũng coi như một chuyện tốt rồi.
Theo sau là việc Tây Giang Nguyệt giải tán bang.
Ban đầu, chuyện Đạp Tinh thờ ơ lạnh nhạt, nhưng người trước mặt này đã dẫn theo Cố Kiếm Tình Thâm không hề liên quan tí nào ra tay. Đây cũng là vấn đề mà Trì Tái Hạ không tài nào nghĩ ra cách để mở miệng hỏi anh.
Hai người im lặng làm nhiệm vụ thường ngày xong, hai tay Trì Tái Hạ đặt lên bàn phím, gõ một câu rồi bỏ, lại đánh một dòng rồi xóa…
Mấy lần như thế, cô đành nhắm mắt, trực tiếp nhất nút Enter.
[Đội] Mưa hè không ngớt: Nghe nói Tây Giang Nguyệt đã giải tán bang.
Không hiểu sao cô thấp thỏm nữa.
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Ừa.
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Cố Kiếm Tình Thâm hợp tác với mấy bang khác ở Nam Vực, vốn đã có dự định khiến Tây Giang Nguyệt giải tán.
Anh trả lời rất nhanh, không hề do dự.
Trong đầu Trì Tái Hạ nhảy ra dấu chấm hỏi.
Vậy bang chiến giải tán bang không chỉ đơn giản là báo thù cho cô à?
Nghĩ đến đây, cô tiếp tục thăm dò hai câu.
Sau đó, Minh Kính đã giải thích cặn kẽ tình hình bang phái ở Nam Vực, đồng thời hướng dẫn cho cô vài chiến thuật công thành được tính trước gì đó.
Trì Tái Hạ không hiểu nhiều lắm, nhưng khi nghe anh nói như thế, cô luôn cảm giác việc Cố Kiếm Tình Thâm đánh Tây Giang Nguyệt nhất định sẽ xảy ra, giúp cô chỉ là tiện tay mà thôi.
Cô lén thở phào, cũng lừa mình dối người thả lỏng.
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Đêm nay có công thành chiến, muốn chơi không?
Vừa vặn nhắc đến công thành chiến, anh thuận miệng hỏi một câu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
[Đội] Mưa hè không ngớt: Tôi có thể đi ư?
[Đội] Thanh Sơn Bất Hứa: Đương nhiên.
[Đội] Mưa hè không ngớt: 11111.
Công thành chiến là cuộc chiến tranh đoạt quyền sở hữu giữa các thành trì, bình thường đánh thắng đều được ban thưởng vật tư khá phong phú. Nói nôm na, đây chính là đánh hội đồng quy mô lớn được tổ chức định kỳ, cái loại mà động một chút thì hơn mấy trăm ngàn người đánh nhau.
Là bang chỉ huy Trung Châu sau khi gộp server, Cố Kiếm Tình Thâm có quyền hạn và tiếng nói khá cao, thả thêm người vào đứng xem chỉ là chuyện nhỏ.
Trì Tái Hạ thuận lợi tiến vào chiến trường, còn cùng Minh Kính tham gia kênh giọng nói của Cố Kiếm.
Công thành chiến hôm nay là Trung Châu liên hợp với Nam Vực đánh Ngọc Tiêu Thành ở phía biên giới Đông Hoang. Công thủ ba bên tổng cộng khoảng hơn 1500 người.
Trì Tái Hạ chưa từng chứng kiến chiến trận cỡ này. Công thành chiến bắt đầu, một đám đồng đội tên đen và tên đỏ chiếm toàn bộ màn hình. Trong chớp mắt, trò chơi đã lag không nhúc nhích.
Cô vội vàng gửi một câu “Tôi bị lag” trên kênh giọng nói, nhưng mọi người đều đang trò chuyện, họ không thấy ngay.
Một phút trôi qua, An Yểu Yểu mới chú ý đến: “Hạ Hạ, không sao, chết thì về điểm hồi sinh là được. Công thành chiến là vậy đó, sẽ hơi tốn card màn hình, có phải cấu hình máy của cô không ổn lắm không?”
Trì Tái Hạ không hiểu, gửi loại laptop của mình.
Có người “đậu má”, không nhịn được mà cảm thán: “Bản cao cấp chuyên dùng chơi game luôn, hóa ra có người dùng thật kìa.”
An Yểu Yểu: “Quấy rầy rồi, không phải cấu hình máy không được, chỉ tại cái game này thôi.”
Trì Tái Hạ còn đang khó hiểu, cuối cùng Minh Kính gửi tin nhắn chim cánh cụt cho cô, sửa lại một số vấn đề cài đặt trò chơi.
Cô làm theo từng bước, tình trạng đã tốt hơn một chút.
Nhưng không biết khâu nào cô đã làm không đúng, máy vẫn cứ giật lag.
Minh Kính: [Có tiện bật điều khiển từ xa để tôi xem thử không?]
Điều khiển từ xa…laptop sao?
Trì Tái Hạ đảo mắt nhanh qua mặt bàn của mình, không có gì không thể nhìn.
Hạ Hạ: [Thuận tiện.]
Một giây sau, Minh Kính gửi yêu cầu điều khiển từ xa cho cô.
Cô bấm đồng ý.
Cô chưa bao giờ dùng điều khiển từ xa, chỉ thấy con chuột bị đối phương điều khiển, di chuyển trên màn hình, dường như đang kiểm tra card màn hình, sửa thiết lập trong game.
Trì Tái Hạ nghiêm túc theo dõi, rõ ràng laptop không có thứ gì riêng tư, nhưng không hiểu sao cô vẫn hơi hồi hộp.
Nhưng làm thế nào cũng không ngờ, khi cô đang duy trì cảm giác hồi hộp cao độ này, dưới góc phải màn hình bỗng nhảy ra cửa sổ thông báo nhỏ…
[Chưởng Thượng Minh Heo mời bạn bắt đầu cuộc gọi.]
Phía dưới còn hiện một nút đỏ từ chối và một nút xanh đồng ý.
Trái tim Trì Tái Hạ sắp bị dọa đến mức ngừng đập!
Tay chân cứng đờ một chốc, đợi khi bình tĩnh lại, cô không nhịn được mà chửi bới Lục Minh Heo trong đầu! Làm gì vậy?! Dọa cô tưởng rằng Minh Kính gọi điện cho mình!
Trùng hợp thay, xưa nay thông thường cô không login Wechat trên laptop, nhưng hôm nay có tài liệu xin học ở trường nước ngoài cần truyền dữ liệu, cô truyền xong thì quên đăng xuất. Cô cũng không để ý mấy, ai ngờ Lục Minh Châu sẽ gọi đến vào lúc này chứ!
Tay chân cô vội vã lúng túng, vô thức muốn đoạt lại quyền điều khiển con chuột, bèn bấm nút từ chối.
Có lẽ do điều khiển từ xa đã khiến laptop trở nên chậm chạp, cô bấm một chút cũng không có phản ứng, đành bấm thêm vài lần nữa.
Thế là sau khi việc trì trệ kết thúc, yêu cầu gọi điện bị thuận lợi từ chối, cô cũng vừa lúc nhấp vào tin nhắn chưa đọc, và rồi khung chat Wechat với Lục Minh Châu đã thình lình nhảy lên chưa kịp phòng ngừa…
[23:19 hôm qua].
Chưởng Thượng Minh Heo: [Tao thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi. Dù sao mày cũng không thích học hành, chi bằng tranh thủ thời gian yêu đương đi.]
Chưởng Thượng Minh Heo: [Còn nữa, rốt cuộc mày chơi game gì đấy? Đừng bảo là Phong Nguyệt nha? Không thể tin giọng nam thần biến âm, nhắm mắt huơ một đám đều là thằng khốn, toàn bộ xuất phát từ miệng mày hết đó.]
Chưởng Thượng Minh Heo: [Nhưng quả thật loại game này ấy mà, mấy vụ phốt gì mà ngàn dặm đến chỉ để lừa tiền lừa lăn giường sao sao đó, có gì mà tao chưa từng thấy chứ. Cũng không hiểu sao vẫn có người có thể tin tưởng yêu đương qua mạng như thế.]
Còn cô, thì đã trả lời…
[?]
[Tao cảm thấy không phải không thể tin hoàn toàn.]