“Không hỏi anh muốn gì sao? Em đồng ý nhanh vậy hả?”.
“Chẳng lẽ anh hại em?”.
Cố U hài hước hỏi lại, cô cầm điện thoại đi đến cửa sổ, ánh trăng tròn vành vạnh tỏa sáng dìu dịu sau tấm màn.
“Không đâu” – Lâm Trạch Diễn mỉm cười, anh tới gần cửa sổ, hướng điện thoại về phía mặt trăng. “U U, xem này”.
“Em đang xem nè” – Cố U tuy không hiểu lắm nhưng vẫn mặt trăng qua màn hình. “Hôm nay trăng rất đẹp”.
Giọng nói giật điện tê dại tai trái, tựa như mềm mỏng ôn hòa hơn rất nhiều. “Ừ, anh thích ngắm trăng cùng em”.
Gần đây tâm trạng Cố U rất tốt, cô bỗng muốn trêu anh, những câu từ bỏng lưỡi trong video trước đây quét soàn soạt, cô đáp: “Lần sau, nhất đinh sẽ có dịp”.
Nói thì nói vậy thôi, Cố U cũng không hề nhận ra mình đang nhìn mặt trăng với vẻ âu yếm.
“Em nói rồi đấy, U U, trưa mai em nhất định phải gặp anh” – Lâm Trạch Diễn quay về camera trước, dặn dò thêm lần nữa, sắc mặt yên tâm hơn sau khi Cố U khẳng định.
Hai người cứ tựa cửa sổ ngắm trăng và hàn huyên vu vơ, cuối cùng Cố U thật sự buồn ngủ, cô cố chống chọi đến khi cúp điện thoại rồi mới đánh răng, rửa mặt, trèo lên giường.
Trước khi nhắm mắt, Cố U loáng thoáng nghe nhạc chuông quen thuộc vang lên, cô bắt máy trong tĩnh lặng. Cố U đợi anh đợi đến khi mình chìm vào giấc ngủ.
Mười một giờ trưa hôm sau Cố U mới thức dậy, cô chậm rãi mở mắt lần tìm di động. Liếc mắt nhìn giao diện cuộc gọi kéo dài tám tiếng vẫn đang nhảy số khiến cô hoàn toàn tỉnh giấc.
Mắt mở to, hóa ra là Lâm Trạch Diễn, lúc này Cố U mới thở phào.
Chưa đợi cô lên tiếng, Lâm Trạch Diễn đã đi sớm một bước: “U U, chào buổi sáng”.
Nói thật Cố U là người cuồng giọng nói, sau một lúc cô chớp chớp mắt, ngơ ngác nằm xuống.
“Sao em không nói gì?” – Đầu dây bên kia không nghe được giọng nói của Cố U, hơi bối rối.
“……..Chào buổi sáng. Khi nãy cổ họng em vẫn hơi khô” – Một lần nữa Cố U gác tay che đôi mắt đang nhắm. “Cả đêm qua anh không cúp điện thoại à?
Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, giọng điệu vô cùng xem như lẽ thường: “Ừ, anh quên”.
Lâm Trạch Diễn vốn dĩkhông muốn cúp, trong điện thoại có vô số tạp âm châm chọc màng nhĩ, nhưng anh có thể nghe rõ nhịp U U thở. Hơi thở dài khe khẽ khiến anh bất giác yên lòng.
Lâm Trạch Diễn không dám nói thật, bởi vì chuyện này cho dù anh nghe cũng cảm thấy hơi biến thái, dĩ nhiên anh không muốn U U hiểu lầm mình.
“U U, bây giờ em dậy luôn hả?” – Lâm Trạch Diễn đằng hắng, chuyển sang đề tài khác.
“Không vội, em ngủ tiếp một lát đi” – Lâm Trạch Diễn nghe đầu dây bên kia ngồi dậy.
“Em không mệt, anh định đi đâu, em chuẩn bị một chút rồi đến liền” – Cố U xuống giường, vặn vẹo thắt lưng. “Nhớ gửi địa chỉ cho em”.
Lâm Trạch Diễn cũng không ngăn Cố U, anh không nhắn địa chỉ, chỉ nói mình sẽ đến đón. Dùng dằng mãi mới chịu cúp máy, Lâm Trạch Diễn vội nhảy cóc khỏi giường tìm quần áo.
Cù cưa trong nhà nửa tiếng, Cố U rửa mặt sạch sẽ, thay một chiếc váy ít khi nào mặc, dáng người trong những bộ quần áo thường ngày lộ vẻ diễm lệ đặc biệt.
Cố U đứng trước gương ngắm nghía, nhìn kiểu gì cũng không được tự nhiên lắm nhỉ.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng Cố U thay ra, đổi thành quần jeans áo len quen thuộc. Bóng dáng trong gương trở về với thường ngày.
Có lẽ những đôi bạn trẻ mới chớm hẹn hò thích diện cho đối phương chiêm ngưỡng dáng vẻ chỉn chu nhất, nhưng Lâm Trạch Diễn và Cố U bộ dạng nào cũng đã gặp qua nên chẳng việc gì phải quan tâm hình tượng hoàn hảo của mình cả.
Quan trọng nhất khi hẹn hò là hai tâm hồn phải đồng điệu.
Cố U khoác áo, vừa ra khỏi phòng thì gặp ba mẹ ngồi ở sô pha uống trà, ánh mắt tò mò không ngừng nhìn bên này.
“U U, con đi đâu à?” – Mẹ đặt tách trà xuống, hỏi con gái đứng ngay cửa.
“Dạ, con đến chỗ này một chút” – Cố U giấu vòng vo, nhanh chóng mở cửa.
Bà Cố cố ý ngân “Ồ” một tiếng thật dài đầy ẩn ý, ông Cố mạnh tay buông tách trà cạch một cái, thái độ lạnh lùng.
Cố U cụp mắt, bỏ lại một câu Tối nay con về, không cần chờ cơm con đâu rồi mất dạng.
Lâm Trạch Diễn đứng chờ sẵn dưới tầng, anh mặc chiếc áo gió cô gặp vô số lần.
Dáng vóc cao gầy chờ dưới hàng lá phong vàng, hương hoa mộc ngọt ngây lãng đãng thúc giục chân bước nhanh hơn.
Cố U chuyển từ đi bộ sang chạy theo nhịp tim thổn thức, ngay khi Lâm Trạch Diễn giang tay, cô lập tức bổ nhào vào lồng ngực vững chãi rắn chắc ấy.
“Em còn buồn ngủ không?” – Lâm Trạch Diễn xoa đầu cô. “Hôm qua em ngủ muộn lắm đấy”.
Cố U rời khỏi vòng ôm ấm áp, lắc lắc đầu, nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt Lâm Trạch Diễn: “Trông anh gấu trúc hơn em nữa là, người ngủ muộn là anh thì có”.
“Rồi rồi, là anh, anh là gấu trúc ngủ muộn” – Lâm Trạch Diễn nắm tay cô bước đi chầm chậm trên con đường lốm đốm đống lá vàng.
Cố U hỏi: “Anh định đi đâu, mình đang đi tới đó sao?”.
“Hôm nay mình ngồi xe buýt, em không nghĩ sẽ hoài niệm ngày xưa một chút à?” – Lâm Trạch Diễn nắm tay Cố U đứng ở trạm chờ chuyến tiếp theo.
Xe buýt cũ kĩ cuốn theo những chiếc lá rơi, Cố U nhìn Lâm Trạch Diễn qua khóe mắt rồi lên xe trước.
Ở đây tuy chỉ một chuyến xe này hoạt động, nhưng có thể đến nơi nào tùy thích vì nó thông với mọi nẻo đường.
Điểm đến hôm nay một công viên giải trí đã mấy năm cả hai chưa quay lại kể từ khi còn nhỏ.
Lâm Trạch Diễn và Cố U chọn hàng ghế cuối, cô dựa sát cửa sổ, Lâm Trạch Diễn ngồi cạnh.
Chiếc xe buýt lắc lư gợi nhớ cảm giác quen thuộc nét đặc trưng, giọng nữ phát thanh viên thông báo trên loa chưa từng thay đổi, trạm dừng lần lượt lướt qua mắt Cố U.
Bây giờ rất ít người người chọn xe buýt, không người già thì là học sinh lớn nhỏ các cấp. Xe dừng ở trạm tiếp theo, không ít học sinh ùa vào, không gian trống trải nháy mắt đông nghẹt.
Lâm Trạch Diễn giữ tay Cố U, nghiêng đầu nhìn cô quan sát quang cảnh xung quanh, trông Cố U đáng yêu cực kì.
Lâm Trạch Diễn ngả đầu lên bờ vai hao gầy, khẽ khàng khép mắt.
Cố U quay sang Lâm Trạch Diễn, môi vừa vặn chạm lên đỉnh đầu anh.
Trên xe hiện tại đều là học sinh cấp ba, là các cô cậu dợm cửa ngõ trưởng thành mông lung cùng những rung động đầu đời, bọn họ quả muốn nhìn nhưng thật sự không dám.
Nhìn kỹ đi, đằng kia có một cô bé vành tai đỏ lựng kìa, cô bé nhỏ to thì thầm với bạn thân, dứt lời hai đứa cười khúc khích.
Cố U cúi đầu cười theo, không nhìn em học sinh này nữa, cô ngẩng lên.
Âm thanh líu ríu không ảnh hưởng đến Cố U, chúng gọi những ngày xa xưa thuở cắp sách đến trường quay về.
Khi ấy, Lâm Trạch Diễn ngồi cạnh vị trí cạnh cửa sổ không ít lần, có lẽ trong vô số khoảng khắc cô dõi mắt ra ngoài, Lâm Trạch Diễn đã đăm đắm cảnh đẹp ngay bên cạnh.
Đoàn người đông đúc dần tản xuống trạm trở về nguyên trạng thưa thớt. Sắp đến trạm cuối, bác tài xế kể hôm nay là đại hội thể thao nên mấy đứa nhỏ về nhà giữa trưa.
Cố U một bên bùi ngùi nhớ về một ngày hội sôi động mà cô đã quá tuổi, một bên đợi xe buýt dừng bánh.
Lâm Trạch Diễn bên cạnh đứng lên từ khi nào, xe ghé trạm thì nắm tay dắt cô xuống.
Trước khi rời đi anh còn cảm ơn bác tài vì câu hai người đẹp đôi quá, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Hôm nay anh dẫn em đến công viên giải trí hả?” – Cố U đứng ở cổng lớn. “Vì sao anh không nói trước?”.
“Hmmmm … bí mật, em cứ đi theo anh” – Lâm Trạch Diễn cười ẩn ý, dẫn Cố U đến quầy soát vé.
Thời đại 4.0 phát triển giúp anh mua đặt được vé trước, hai người dễ dàng vào cổng, người tham quan nhiều hơn họ nghĩ.
Công viên giải trí này cách đây hai năm đã được tu sửa, vì trang thiết bị hiện đại và đổi mới cơ sở vật chất sau khi hoàn thành nên nổi tiếng mấy ngày.
Nhưng Cố U không phải người hay chạy theo trend, cũng một phần quá xa nên từ sau khi cải kiến cô chưa đến đây.
Nhưng kiến trúc cổng lớn lộng lẫy đã thể hiện công trình này vô cùng công phu.
Cố U bị Lâm Trạch Diễn kéo đi, trong bộ dạng anh đã lên kế hoạch từ trước nên Cố U không nói gì.
Dọc đi không ít mascot lướt ngang hai người, cô thích một vài nhân vật trong đó nên nhìn chúng thích thú.
Tầm mười phút sau, Lâm Trạch Diễn dùng chiếc lược và trực giác đưa Cố U đến nơi cần đến.
Đầu tiên anh xoay người, chú chó Golden vàng óng mỏi mắt chờ mong Cố U khen ngợi.
Nhìn sang bên hông, đến khi biết rõ được nơi đây là gì, Cố U ngây người trong phút chốc.
Trước mắt Cố U không phải vòng xoay ngựa gỗ đáng yêu nhịp nhàng thích hợp với buổi hẹn hò. Cách trang trí này….. là một ngôi nhà ma phong cách hoàn toàn trái ngược.
Tông màu chủ đạo đỏ đen, vài mô hình đẫm máu đáng sợ đứng khắp nơi, hai chữ “Nhà Ma” chói mắt được treo trên cùng. Căn nhà bắt chước hiệu ứng những ngọn đèn cũ ở Thương Hải, đôi khi chớp tắt, chớp tắt.
“…….Em vào một mình à?” – Cố U do dự nửa ngày, tần ngần trước cửa nhà ma với Lâm Trạch Diễn, cuối cùng bình thản hỏi một câu.
“Đương nhiên là không” – Lâm Trạch Diễn sóng bước bên cô, tay đan tay, khí thế oai phong hùng dũng đi đến cửa. “Làm sao anh có thể để U U thân chinh một mình được?”.
Hôm nay Lâm Trạch Diễn mặc áo gió, trông anh khá bệ vệ với đôi chân dài miên man.
Tuy nhiên nếu nhìn kĩ, mọi người sẽ phát hiện bàn tay nắm tay Cố U hơi chặt, đó là sức mạnh không thể kiểm soát.
Lâm Trạch Diễn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bằng bất cứ giá nào!.