Ôm cái đầu đau nhức tỉnh dậy, mất hai giây cậu mới nhận ra đây là bệnh viện. Hữu Giang đang ngồi trên ghế mặt vùi trong cánh tay cúi thấp đầu. Thấy cậu tỉnh lại Hữu Giang vội đỡ cậu ngồi tử tế rồi đi gọi bác sĩ. Bác sĩ cẩn thận khám cho câu măt đen như đít nồi:
- Không phải đã dặn cậu không được tùy ý sử dụng thuốc ức chế sao? Cậu không nghe nếu có chuyện gì xảy ra trách nhiệm thuộc về ai?
Nhìn số liệu không có gì bất thường, bác sĩ già kia mới thở phào nhẹ nhõm:
- Ốn định lại rồi. Không có vấn đề gì lớn. Sau này không sử dụng thuốc ức chế liều cao là được.
Cậu liếc Hữu Giang một cái rụt rè hỏi:
- Vậy có cần nhập viện không ạ?
Bác sĩ một bên ghi chép bên kia ra hiệu cho y tá truyền nước cho cậu ôn tồn bảo:
Để yên tâm thì cần ở viện theo dõi 1 tuần còn tùy trường hợp. Nếu cậu muốn xuất viện sớm về nhà ăn Tết thì làm thêm một vài xét nghiệm rồi ở lại hai ngày nếu không có gì bất thường có thể làm thủ tục.Vâng.Đợi bác sĩ đi rồi cậu mới khẽ kéo tay áo Hữu Giang:
- Tôi... sao tôi.. tôi đến bệnh viện kiếu gì thế?
Hữu Giang hít một hơi ngồi xuống mép giường trong giọng nói vẫn còn vương lại chút sợ hãi run run:
Tôi về tìm sạc điện thoại.. Thấy cậu ngất xỉu trước cửa phòng bên cạnh là..một kim tiêm.A.. tôi đột nhiên đến kỳ mẫn cảm cũng không biết tại sao lại đến không có quy luật như vậy.- ...
Cái tên bạn trai alpha kia của cậu đâu? -thanh âm Hữu Giang có chút trầm xuống không nghe ra biểu cảm.Hả? Bạn trai nào?Vậy là bạn gái? Tra A kia tại sao lại dám để cậu một mình?Trần Mạnh Trường bối rối đến luống cuống tay chân:
- Không có. Tôi vẫn luôn độc thân mà. Bạn trai bạn gái ở đâu ra chứ?
Hữu Giang ngẩn ngơ nhìn bàn tay đang kéo lấy tay mình cũng bối rối không kém:
- Nhưng lần trước cậu nói không để tôi đánh dấu tạm thời nữa... cậu nói sẽ tìm alpha khác..
- Chưa tìm được. Tôi cũng đâu thể tùy tiện vớ đại một alpha trên đường. Càng không thể làm phiền cậu...
Hữu Giang nhìn cậu hai giây rồi lập tức quay mặt đi, trong lòng không nhịn được mà vui vui:
- khụ khụ.. vế thứ nhất tôi đồng ý với cậu nhưng.. vế thứ hai thì sai rồi. Cái đó không gọi là làm phiền. Tôi không thấy phiền.
Nói xong câu này chính Hữu Giang cũng cảm thấy bầu không khí cực kỳ ngại ngùng. Đây là phòng bệnh phố thông ngoài hai người ra còn tới 3 giường bệnh nữa. Mấy người kia nghe được đoạn hội thoại thì đều ngó nhìn sang. Có người còn thì thầm bàn tán: giới trẻ bây giờ yêu đương đều làm ầm ĩ vậy sao? Vừa rồi còn nói cái gì mà tra A ..
Hai người không hẹn mà cùng rơi vào im lặng. Xấu hổ đến chôn chân tại chỗ. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng quái gở. Hữu Giang đứng lên bắt máy:
Alo. Mẹ.Mày có biết đường về nữa không hả? Mau về trông nhà để tao với ba mày còn ra ngoài.Mặc dù Hữu Giang không để loa ngoài nhưng tiếng thét kia đặc biệt lớn. Trần Mạnh Trường ngồi gần đó vẫn có thể loáng thoáng nghe được.
Thấy Hữu Giang cúp điện thoại, cậu nhoen miệng cười:
- Mau về đi. Tôi không sao nữa rồi.
Thấy Hữu Giang vẫn do dự đứng đó, cậu vươn tay lên. Vì Hữu Giang đang đứng mà cậu lại ngồi trên giường thành ra có chút khó với tới. Cậu xoa xoa mấy cọng tóc trước trán Hữu Giang. Vẫn còn âm ẩm. Có lẽ là bị ướt mưa lúc cậu ấy vội vàng ôm cậu đến bệnh viện.
Về đi. Tắm rửa cẩn thận bị cảm. Năm mới mà bị ốm sẽ không may đâu.Ừm. Vậy chiều tôi lại tới nhé. Có việc gì nhớ gọi cho tôi. Nếu cần gì thì nói với tôi. Tôi đem đến cho cậu.không sao không sao. Mau về đi.Dù nói vậy nhưng Hữu Giang vẫn nán lại một lát nữa, đi mua cơm kiên nhẫn nhìn cậu ăn xong mới yên tâm quay về.
Hữu Giang đi rồi, một bác gái mới cười cười:
- Mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương quan tâm tình cảm quá nhỉ.
Cậu cũng mỉm cười lễ phép đáp lại:
- Bác hiểu lầm rồi. Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Hô hô hô. Không phải ngại đâu. Vừa nãy lúc cháu ngất xỉu thằng nhóc kia bế cháu hốt hoảng đến vậy mà. Bạn bè bình thường sao có thể lo lắng như vậy.Dạ?Thằng bé vừa nãy đó. Lúc mới tới nó hốt hoảng đến nỗi hai mắt đỏ hết cả lên mãi đến khi bác sĩ bảo không có vấn đề gì nghiêm trọng nó mới từ từ bình tĩnh lại.Thật sự không thể tưởng tượng được Hữu Giang lúc đó trông như thế nào. Bờ vai ướt nhẹp, tóc cũng ướt vì nước mưa cúi gục ngoài phòng cấp cứu, bờ vai run run. Lồng ngực cậu đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Đúng lúc này y tá gõ cửa bước vào thông báo đã sắp xếp được phòng bệnh VIP cho bệnh nhân Trần Mạnh
Trường. Cậu đã đối sang một phòng bệnh khác. Mấy ngày tới đều phải ở đây. Nếu bản thân kiếp này đã là người có tiền thì tất nhiên phải hưởng thụ dịch vụ tốt nhất.
Cậu lễ phép chào hỏi mọi người trong phòng bệnh rồi theo chân y tá ra ngoài. Bác gái nọ vẫn kiên nhẫn cầm tay cậu:
- Có thể nhận ra thằng bé kia thực sự đối tốt với cháu. Kể cả cháu không thể đáp lại tình cảm của người ta cũng đừng làm tổn thương thằng bé. Biết chưa. Người tốt như vậy bây giờ khó tìm lắm.
Có lẽ bác nghe đoạn đối thoại vừa rồi nên hiểu lầm. Ngẫm nghĩ một chút, cậu vẫn mỉm cười phối hợp: