Bạn bè xung quanh thấy vậy cũng rất biết ý mà hạ thấp sự tồn tại của bản thân xuống mức tối thiểu, yên tĩnh làm việc của mình. Hữu Giang uống thuốc xong thì chậm chạp suy nghĩ: Tỏ tình?
Đám nhóc này thật sự rất biết chơi, thực sự bỏ thêm tiền thuê căn phòng này thêm vài tiếng nữa dứt khoát đóng đô luôn ở đây đến hết buổi tham quan.
Mặc dù đã uống thuốc giải rượu, trạng thái cũng không có vẻ gì là say xỉn cả nhưng đảm bảo an toàn trọng trách lái xe vẫn được giao cho Trần Mạnh Trường.
Sắc trời dần buông, xe chuyển hướng, cậu chào bọn Thanh Hà một câu rồi
rời đi. Hai bên đường đèn cũng bắt đầu sáng lên, phía xa xa trên bầu trời cũng đã điểm vài chấm sao mờ. Biển hiệu, cửa hàng đều sáng lung linh.. Buổi tối gió có chút lạnh.
- Nếu có 1001 lý do khiến tôi đau đầu mất ngủ thì cậu chính là lý do ưu tiên xếp hàng đầu..
Gió lớn thổi ù qua, người phía trước cẩn thận nghiêng đầu:
- Cậu nói gì cơ?
Lại yên lặng không có tiếng trả lời. Khung đường này đã gần tới nhà cũng không còn đông đúc như hồi nãy, cậu lo lắng hơi quay đầu lại:
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng Hữu Giang đang cúi xuống, đầu cọ xuống bả vai cậu, tóc mai lành lạnh rủ xuống:
- Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi không bệnh nhưng thực sự không ổn. Chỉ là thích cậu quá nhiều rồi. Không phải kiểu thích giữa bạn bè như cậu nghĩ..
Cậu ngây ra. Gần 20 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên cậu nhận được lời tỏ
tình.. còn là từ một người con trai. Cậu không những không cảm thấy khó chịu mà tim còn đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không kịp để cậu phản ứng Hữu Giang đã vùi mặt xuống thấp hơn, giọng nói cũng có chút nhỏ dần:
- Đừng vội từ chối tôi. Tôi không sẽ không chấp nhận đâu. Tôi muốn theo đuổi cậu.. Thật đấy. Cho tôi một cơ hội được không?
- Cậu không trả lời chính là đồng ý.
Cũng không biết cậu về nhà bằng cách nào. Giờ phút này ngơ tỉnh ngủ ngồi trên giường cậu vẫn cảm thấy như một giấc mơ.
Cùng lúc đó cậu mở ra hai tin nhắn vừa mới gửi 10 phút trước:
- Thích cậu thì phải có thành ý.
- Từ hôm nay tôi chính thức theo đuổi cậu.
Cảm giác nong nóng trên mặt lại bắt đầu bốc lên. Cậu ấy.. cậu ấy thực sự tỏ tình mình. Không phải mơ.
Hôm nay là thứ 6, hai người vẫn phải đi học. Hữu Giang vẫn như mọi ngày rất có thành ý chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Trần Mạnh Trường nhìn miếng trứng hình trái tim trên đĩa tâm tình có chút phức tạp. Mình đây là lần đầu được theo đuổi. Tình.. tình huống này có cần nói một tiếng cảm ơn không?
Dậy muộn, ăn uống lại lề mề không còn gì nghi ngờ khi hai người trở thành kẻ đến cuối cùng. Ngày thường cùng lắm là lén nhìn một chút, hôm nay Hữu Giang thực sự đúng là muốn nhìn cho đã. Nhìn muốn thủng người cậu luôn.
Lớp bồi dưỡng buổi tối vẫn được duy trì. Sau nhiều bài kiểm tra đã loại đi không ít. Trong lớp có chút thưa thớt. Mọi người đều dồn lên trên để nghe cho rõ chỉ có duy nhất hai người là làm ngược lại. Vũ Thanh Hà cũng không ngoại lệ, chuyển lên trên cùng một đàn chị lớp 12. Chính là ngồi đây làm bóng đèn cản trở hai đại ca thực sự rất không ổn. Thi thoảng còn bị Hữu Giang lườm cho cái. Quá đáng sợ rồi. Nhất thời khu vực cuối lớp, bán kính 1 mét xung quanh hai người đều không có ai.
Hữu Giang nghiêng người, nhé túi bánh và một lon sữa trái cây vào trong tay câu:
- Tối nay có lẽ sẽ phải về muộn. Tôi chỉ có thể tìm được thứ này thôi. Cậu ăn tạm nhé.
Trên túi nilon còn có logo của tiệm bánh. Tiệm bánh này nằm đối diện trường học. Tuy không xa nhưng lớp bọn họ mãi trên tầng 4. Giờ ra chơi cũng chỉ có 5 phút. Thì ra vừa nghỉ giải lao cậu ấy liền vội vàng ra ngoài là để mua cái này..
Trong trái tim như chảy dòng cảm xúc ngọt ngào. Cậu mở hộp bánh, xúc một miếng nhưng không đưa lên miệng ngay mà đút cho Hữu Giang, nháy mắt:
- Phần thưởng dành cho sự tinh tế của cậu.
Hữu Giang ngây người, liếm liếm vị ngọt của bánh kem bên khoé miệng.
Kết thúc buổi học cũng không còn sớm nữa. Trần Mạnh Trường khoác ba lô lên định bụng đi kiếm gì đó cho Hữu Giang. Tối nay cậu ấy không ăn được mấy, cả cái bánh kem đều nhường cho cậu. Mấy ngày nay cường độ huấn luyện tăng lên nhiều ngày nào cũng về rất muộn có lẽ là vì chuẩn bị cho kỳ thi.
Hai người vừa sóng vai đi ra cửa thì cậu đã bị thầy chủ nhiệm gọi lại. Lúc này Hữu Giang đang đứng trên bậc cầu thang, chiều cao rất lý tưởng vỗ vỗ đầu cậu:
- Mau đi đi. Tôi chờ cậu ở cổng trường.
Trần Mạnh Trường cũng chỉ biết đi theo thầy trở lại văn phòng trong đầu điểm qua một lượt hành động mấy ngày nay chắc chắn không gây ra hoạ gì mới yên tâm đi vào.