Sau đó Tô Diệu Linh lại như bọt biển, lặn mất tăm khỏi cuộc sống của hai người. Trần Mạnh Trường bước ra khỏi kì thi quan trọng liền khôi phục thói quen sống dưỡng sinh sớm như trước kia. Ngày ngày uống trà, đọc sách, nằm phơi nắng dưới giàn nho sau nhà.
Tia nắng ấm áp rải xuống mi mắt cậu. Cậu như một con mèo lười biếng nằm dài trên ghế. Hữu Giang từ đằng sau cúi xuống, đút một miếng bánh quy vào miệng cậu:
- Nếm thử tay nghề của bạn trai em. Ngon không?
Là bánh quy vị socola. Cậu nhai nhai miếng bánh quy trong miệng, lúng búng đáp:
- Bánh bông lan nho khô hôm trước ngon hơn.
Dải nắng mùa hè mấy ngày nay hình như hơi yếu dần. Xen lẫn trong không khí là những làn gió ẩm mang đậm hơi nước..
Vốn dĩ chỉ hai ngày nữa là trở lại trường học nhưng không biết ở đâu ra xuất hiện một cơn siêu bão đang hướng thẳng về khu vực này. Vì vậy buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè cứ thế phải lùi lại. Khí hậu nơi đây cũng khá giống với quê hương cậu trước kia, đều thuộc khu vực nhiệt đới thường xuyên có mưa bão, thiên tai.
Ngôi nhà này tuy xây dựng cách đây khá lâu nhưng nhìn chung vẫn rất kiên cố. Ngoại trừ một vài nhánh cây quanh nhà cần cắt tỉa lại hẩu như cũng không có gì phải chú ý.
Nhưng người tính không bằng trời tính: thực phẩm còn đủ, điện, nước vẫn sẵn sàng nhưng mấy căn phòng tầng hai hình như không ổn lắm.. Mưa lớn, kèm gió mạnh khiến nước cứ theo chân tường chảy xuống, lênh láng khắp sản nhà.
Thực ra cũng dột không nghiêm trọng lắm nhưng Hữu Giang cứ nhất quyết không chịu ở đó, bĩu môi kéo tay cậu, tay kia trỏ vũng nước bé bằng lòng bàn tay trên sàn:
- Nhà dột rồi. Em là chủ nhà em phải có trách nhiệm với người thuê là anh.
Cậu đánh giá từ đầu đến chân Hữu Giang, không quan tâm tiếp tục chiến đấu với nửa trái dưa hấu đang ăn dở:
Phòng bên cạnh ý.Quá bụi. Không thể ở được.Căn phòng đó đúng là rất bụi. Hình như từ tết, chính là sau cái lần bọn Vũ Thanh Hà ở thì chưa từng được dọn
dep lai lan nao.
Căn phòng vừa được mở ra chính cậu cũng bất ngờ. Cả căn phòng đều ướt nhẹp. Cậu suýt thì quên mất căn phòng này vốn dĩ được xây thêm để tăng diện tích giúp tổng thể ngôi nhà hài hòa hơn nên khác với những khu vực khác đều là mái bằng, căn phòng này được lợp bằng ngói xanh cùng loại với nhà kho.
Cậu nhìn mấy viên ngói bị cơn bão bê đi mất, câm nín. Trái lại Hữu Giang dường như cực kỳ thích thú, hai mắt sáng lên:
- Đó!
Cậu day day trán, đóng cửa lại: xem ra sắp phải tốn thêm một khoản sửa lại rồi.
- Vậy anh muốn ở đâu?
Hữu Giang như đạt được mục đích, nhoẻn miệng cười:
- Phòng em.
Cậu vờ như không nghe thấy, xoay người đi xuống nhà, không thèm ngoảnh đầu lại. Mặc dù đã xác định quan hệ được một thời gian nhưng Trần Mạnh Trường theo chủ nghĩa truyền thống, luôn miệng nói: Chưa kết hôn sao có thể tùy tiện ở chung được. Không có lễ nghi, phép tắc gì sất.
Hữu Giang thấy mình bị ăn bơ thì phụng phịu chạy theo:
- Phòng quá dột. Thực sự là quá dột không thể ở được.
Nói xong cũng không thèm đợi Trần Mạnh Trường để ý đã chuyển hết chăn gối, đồ đạc sang phòng cậu chỉ thiếu nước dọn cả căn phòng qua.
Cậu cúi đầu, nghiễn răng:
- Chỉ lần này! Không có lần sau!
Hữu Giang cười hỉ hả, sáp lại gần:
Đã rõ.Con nua. Anh nam dudi dat.Mặc dù nói như vậy nhưng cậu cũng không thực sự đề Hữu Giang ngủ dưới nền đất thật. Đây vốn là phòng ngủ chính, giường ngủ khá rộng hai người nằm vẫn tương đối thoải mái. Lần trước hai người cũng là cùng nằm trên cái giường này. Nhưng lần đó không giống bây giờ. Lúc đó cậu không biết tâm ý của Hữu Giang cũng đơn thuần coi
Hữu Giang là bạn..
- Khụ khụ..
Hai người đồng thời ngồi ngây trên giường, Hữu Giang vụng về lên tiếng:
- Hay.. hay là chúng ta cùng giải đề cho dễ ngủ nhá.
Cậu nhìn tập đề dày cộp trong tay Hữu Giang.. Tình huống này hình như có chút quen quen. Có điều đề tiếng anh lần này đã thay thành đề toán.
Hữu Giang vừa cẩm bút đặt xuống, dường như ông trời cũng không ủng hộ.
" Đoàng.." một tiếng lớn, cả bầu trời sáng rực sau đó tắt ngúm theo ánh đèn trong căn phòng. Có lẽ bị cắt điện rồi.
Như chợt nhớ ra gì đó, cậu nắm lấy bàn tay Hữu Giang. Hữu Giang đúng là từng ám ảnh đến nỗi mắc chứng sợ bóng tối nhưng đó chỉ là chuyện lúc nhỏ. Lớn dần, tuy ngủ để đèn đã trở thành thói quen nhưng không còn sợ như trước nữa chỉ đơn giản là không thích mà thôi. Nhưng cơ hội hiểm có như này làm sao có thể bỏ lỡ.
Hữu Giang vứt hết mấy cái đạo lý về lòng trung thực ra sau đầu, giả bộ sợ hãi, nhích lại gần chỗ cậu.
Trần Mạnh Trường không phát hiện ra điều gì kì lạ, đưa tay ra cho cậu nắm, cũng cẩn thận vỗ nhẹ lưng cậu.
Hữu Giang đạt được mục đích thì âm thầm nhoen miệng cười đắc ý nhưng tông giọng lại hạ xuống, giả bộ run run:
- Anh hình như có chút... sợ.
Trong phòng rất tối cậu không nhìn thấy nụ cười sắp không kìm chế được của Hữu Giang, hoàn toàn bị lừa: