Mạc Dao sợ đến đôi môi cũng không kìm nén được sự run rẩy, chỉ tưởng tượng thôi là đã cảm thấy tuyệt vọng đến mức chẳng bằng chết quách cho rồi. Tại thời điểm này, cô ả nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Mạc Dao ở trên lầu?”
Giọng nói rất quen, giọng nói đã từng làm cô rất ghét, vừa nghe tới là đã mắc mửa… là tiếng của thằng con trai Trưởng khu 5, tên chó theo đuôi điên đảo thần hồn vì ả!
Trong lòng Mạc Dao dâng lên một chút hy vọng giữa sự tuyệt vọng, hắn đang tìm cô! Hắn có tình cảm sâu nặng với cô, chắc chắn sẽ giúp cô. Hướng Cầm chỉ còn lại bộ não mà vẫn sống lại được thì nhất định cô cũng có thể, chỉ cần hắn rút ra Thuốc Phục Hồi cho cô!
Cô ả chờ đợi nhìn vào cổng.
Hướng Cầm thấy phản ứng này của cô thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn, cô ấy đứng dậy vừa đúng lúc cửa bị gõ cẩn thận, thế là cô đi ngay sang để mở.
Lần đầu tiên anh chàng thiếu gia Khu 5 đặt chân lên chỗ quan trọng của Khu 6 thế này nên có tí căng thẳng, nhưng lại rất muốn gặp nữ thần, thậm chí còn sinh ra ảo tưởng đầy ảo mộng đối với chuyện vì sao nữ thần lại để hắn vào phòng ngủ. Hắn giật giật nơ trên cổ áo rồi mới cẩn thận từng li từng tí gõ cửa.
Cánh cửa mở ra.
Một cô bé xinh đẹp như búp bê xuất hiện trước mặt hắn.
Con trai Trưởng khu 5 lập tức nhìn tới ngây người.
“Tìm Mạc Dao sao?” Hướng Cầm hỏi.
Người đến ngơ ngác gật đầu.
Hướng Cầm nhường đường: “Cô ấy ở đó.”
Hắn nhìn lên, đối mặt với cái đầu trong bể cá.
Con trai của Trưởng khu 5 là một người con trai cao chưa đầy một mét bảy, dáng người mập mạp, ngoại hình cũng rất bình thường, là dạng rơi vào đám đông là không thể tìm thấy. Điều này đã từng khiến hắn không lọt nổi vào mắt xanh của Mạc Dao, nay lại hệt như anh hùng rơi xuống từ trên trời, cả người phát sáng.
Hai mắt Mạc Dao b4n ra kỳ vọng mãnh liệt: Mau, cứu tôi!
“A a a a cái này là cái quỷ gì!” Thứ người con trai này đáp lại là nỗi sợ tới mức hét lên lui về phía sau ngay tại chỗ, cảnh tượng này quá quái dị quá kinh khủng, dọa chết hắn rồi.
Nhất là cái miệng Mạc Dao giãy dụa mở mở khép khéo, trông như bộ dạng vội vàng biểu đạt gì đó với hắn khiến hắn chỉ cảm thấy càng thêm khủng b0. Nữ thần gì chứ, dùng filter thì cũng chào thua.
“Sao? Đây là Mạc Dao đó, không phải anh là người theo đuổi cô ấy à? Cô ấy có vẻ như rất muốn đi với anh, anh có muốn không? Muốn thì cho anh.” Hướng Cầm nghiêng đầu, bộ dáng ngây thơ vô tội.
“Tôi không muốn!” Thật khủng khiếp, ai muốn một cái đầu chứ, sẽ gặp ác mộng vào ban đêm đấy!
Dẫu rằng Mạc Dao chẳng thể nói chuyện, nhưng mắt và tai còn có thể sử dụng bình thường, phản ứng này của người đàn ông này đã làm cho biểu hiện của cô ả cứng đờ, khó có thể tin được.
“Cha anh đến Khu 6 của chúng tôi để làm gì thì anh nên biết chứ? Sau này nếu có được Thuốc Phục Hồi, cũng không phải là không có khả năng để cho cô ấy mọc ra thân thể.”
Trước đó Mạc Dao lái xe đến Khu 5 muốn tìm kiếm che chở dù không thành công nhưng bên Khu 5 thông qua giám sát tình hình giao thông vẫn phát hiện ra manh mối, hơn nữa thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được. Sau khi Hướng Huyền yêu cầu người dân Khu 6 cầu nguyện và công bố chuyện thẻ bài tồn tại, các khu khác ít nhiều gì cũng nghe thấy; chẳng qua chỉ chẳng tận mắt nhìn thấy thẻ bài nên không có mấy người tin tưởng, thậm chí họ còn âm thầm đồn thổi bảo cuối cùng Hướng Huyền cũng điên rồi.
Nhưng người Khu 5 nhìn thấy đột nhiên có bóng đen xuất hiện ngay chỗ Mạc Dao, cảnh tượng khó tin khi nó khiêng cả người dẫn xe đi đã làm họ bắt đầu hoài nghi tính xác thực, phải hay không cứ dẫn người tới dò xét.
Nghe Hướng Cầm nói, đôi mắt nhỏ của con trai Trưởng khu 5 lóe lên một chút, lộ ra nụ cười hàm ý đầy ngu ngốc, còn liên tục xua tay: “Không không không cần, hay là thôi đi. Tôi chỉ quan tâm đến hoàn cảnh của cô ấy, bây giờ tôi biết rồi thì tôi về trước đây.”
Ai mà không biết trước kia Mạc Dao ở đây giống như công chúa, lúc này lại bị Hướng Huyền tháo đầu và ngâm mình trong bể cá, đúng là có ý trừng phạt rõ ràng. Trước kia hắn thích Mạc Dao, tìm mọi cách theo đuổi cô, vô cùng nghe theo lời cô cũng bởi Mạc Dao xinh đẹp và lại là công chúa Khu 6, là đối tượng kết thông gia rất tốt. Hiện tại Mạc Dao chỉ còn lại một cái đầu, hắn chỉ cảm thấy kinh khủng; hơn nữa rõ ràng Mạc Dao đã gây hấn với Hướng Huyền trông thật thảm, hắn còn muốn cô thì đó không phải là rõ ràng đối nghịch với đám người Hướng Huyền à? Hắn lại không ngốc, còn rất nhiều mỹ nữ với thân thể hoàn hảo, chỉ vì một cái đầu mà đối đầu với với Hướng Huyền đúng là không đáng.
Lại nói Thuốc Phục Hồi – thật sự có thứ này, nay mình giấu làm thuốc cứu mạng thì ngay cả bảo vật gia truyền cũng chả bì kịp. Dùng cho Mạc Dao? Nói đùa cái gì đấy?
Ánh mắt Mạc Dao đỏ như máu nhìn cái tên mà ả cho rằng là con chó vẫy đã đuôi biến mất.
“Chậc chậc chậc. Người xưa không lừa dối tao, kẻ giết người sớm hay muộn sẽ bị giết. Một người đạo đức giả, ích kỷ và độc ác như mày hiển nhiên không xứng đáng với một trái tim chân thành. Vĩnh viễn cũng sẽ không có người nguyện ý nổ lực trả 1,000 vạn đi rút thẻ cho mày.” Hướng Cầm khom lưng đối mặt với Mạc Dao cách tấm thủy tinh, “Mày vĩnh viễn, vĩnh viễn không bằng tao.”
Hướng Cầm đứng lên, xoay người đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, cô nhốt Mạc Dao trong địa ngục tuyệt vọng chật hẹp đáng sợ này. Cô vừa đi vừa thỉnh thoảng còn sung sướng đi thêm một vòng, nhìn vào áo choàng nở rộ như một bông hoa, đây là món quà của Chúa cho cô, tức là bà ấy rất thích cô rồi~
...
Khi Mộ Dung Trường Phong hút hết công lực của Mộ Dung Ảnh, trong lòng Vạn Dung không khỏi dâng lên một sự hoài nghi, ông ta thật sự sẽ chuyển công lực sang cho Mộ Dung Tuyết sao?
Kết quả là bà ta đã lo lắng quá nhiều, Mộ Dung Trường Phong đi cùng với bà tới viện nhỏ Thính Tuyết của Mộ Dung Tuyết. Kế đó ông ta truyền ngay công lực của Mộ Dung Ảnh, thứ dù có là bất kỳ ai cũng rung động, ông ta truyền cho Mộ Dung Tuyết chẳng chút do dự.
Giờ khắc này, Vạn Dung cảm thấy nó đã chứng minh Mộ Dung Trường Phong chân thành, trong nháy mắt đó bà ta đã tha thứ đủ loại chuyện của ông ta trong quá khứ, cả thảy khúc mắc biến mất sạch, ánh mắt sắc bén khắc nghiệt đã chuyển sang hòa nhã.
Mộ Dung Trường Phong an ủi ôm bà ta làm Vạn Dung càng thêm cảm động, nào có chú ý khi Mộ Dung Trường Phong nhìn bà ta thì trong mắt chẳng có bất kỳ tình ý nào, chỉ có lúc nhìn về phía Mộ Dung Tuyết là thật sự hòa nhã và tràn ngập yêu thương.
Giang Tinh Chước đang xem trò hay thông qua con Con Mắt Biết Tuốt cảm thấy thật sự là kỳ quái, thật sự một tên playboy sẽ tu tâm khi có đứa trẻ được sinh à? Không có tình yêu với mẹ của đứa trẻ, nhưng đầy tình yêu với con bé? Dường như đúng là có hạng người không yêu mẹ mà chỉ thương con cái thật, nhưng đặt ở trên người Mộ Dung Trường Phong thì vẫn luôn có chỗ nào không thích hợp.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được nội lực phong phú của mình bèn vui mừng cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn cha, cha cho con nhiều thế này... thật sự không có ảnh hưởng tới cơ thể người sao?”
“Không có, con yên tâm, cứ làm quen với lực lượng này cho tốt, qua một thời gian nữa cha sẽ mở tiệc chiêu đãi người của các thế gia khác, giới thiệu con với bọn họ.” Mộ Dung Trường Phong cười nói.
“Thật sao? Ngài Tổng thống sẽ đến chứ?”
Vạn Dung chọc chọc trán cô: “Con đó, ỷ vào chuyện cha cưng mình nên muốn làm khó chết ông ấy à? Tất cả các nhà trong bóng tối đều muốn có được quyền cai quản thành phố từ chính phủ, mời Tổng thống rồi thì mấy gia tộc khác sẽ nghĩ gì về gia đình chúng ta? Hơn nữa, Tổng thống là người muốn gặp là được gặp à? Con muốn gặp bà ấy thì biểu hiện tốt một chút lúc Lò Giết Mổ xuất hiện.”
“Được đó.” Mộ Dung Tuyết thè lưỡi, vui vẻ lăn lên giường rồi lại ngẩng đầu: “Sao mấy ngày rồi mà chị vẫn chưa tới thăm con?”
Vạn Dung: “Chị con đang bế quan, không hết nửa năm một năm sẽ không ra đâu. Con ngoan ngoãn, đừng quấy rầy chị, tránh chuyện làm chị bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Dạ, được ạ.”
Dõi theo trong viện nhỏ hẻo lánh, Mộ Dung Ảnh đang “bế quan” thật sự đang nằm rối loạn trên giường. Cô đã bị liệt, người chăm sóc cô là một phụ nữ trung niên mặt mũi thật vô tình, là người giúp việc trung thành của Vạn Dung.
Người hầu trung thành này lục lọi phòng ngủ của cô và lấy đi bằng sạch các công cụ có thể truyền tức ra thế giới bên ngoài. Người ở đây đã mất đi khả năng di chuyển rồi lại chẳng còn cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, kêu trời trời chẳng thấu kêu đất đất nào hay, thế nên người hầu trung thành này không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô. Rất nhanh bà ta đã đến căn phòng bên cạnh để xem kịch.
Mộ Dung Ảnh rơi lệ đầy mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trong mắt cô vẫn còn có ánh sáng.
Sau khi người hầu trung thành rời đi, cô dựa vào hai cánh tay để kéo cơ thể nhằm xuống giường.
Trước đây vì để cô tập trung luyện tập hoặc thực tế là nghĩ cách muốn ngăn cô liên lạc với thế giới bên ngoài, Vạn Dung thường xuyên tịch thu điện thoại di động và máy tính của cô, song, nó thực sự quá cô đơn, vì vậy để giữ liên lạc với Văn Thanh, cô đã học được cách giấu điện thoại di động.
Điện thoại di động được giấu dưới gầm giường trong một hốc tối, người hầu trung thành không tìm thấy.
Mộ Dung Ảnh lấy điện thoại di động từ trong đó ra, đã lâu lắm rồi không dùng nên nó chẳng còn pin, thế là cô cầm điện thoại rồi lấy cục sạc, trèo lên góc tường cắm ổ cắm điện để kết nối điện thoại di động.
“Nhanh lên, nhanh lên...” Mộ Dung Ảnh nhìn giao diện sạc hiển thị chậm rãi trên điện thoại di động thì nhấn nút bật nguồn. Cô ấy giống như chim sợ cành cong, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa. Đây là cơ hội duy nhất, cô ấy không muốn chết thối rữa ở đây, cô ấy phải cầu cứu!
Điện thoại từ từ bật nguồn, ánh sáng trong bóng tối rất chói mắt còn Mộ Dung Ảnh thì ch4y nước mắt dữ dội, cô run rẩy bấm một chuỗi số.
“Tút… tút… tút.”
“Bắt đi… bắt nhanh…”
Sau đó chợt ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng bước chân.
Mộ Dung Ảnh run cả người và hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng của người hầu lớn tuổi chiếu lên cửa sổ.
May mắn thay là bà ta không vào, dường như chỉ đi qua để vào nhà bếp.
Lúc này...
“Này?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam quen thuộc.
“Văn Thanh, là tôi!” Mộ Dung Ảnh gấp gáp lên tiếng, “Văn Thanh, giúp tôi một chút! Anh mau cứu tôi...”
Bên kia bặt thinh một chút, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Ảnh khóc lóc nhanh chóng nói ngắn gọn tình huống, bên kia thì nghe trong im ắng, nghe tiếng cô gái giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Hồi lâu sau người này mới trả lời: “Tôi biết rồi, cô chờ một chút.”
Điện thoại cúp máy.
“Này? Này?” Mộ Dung Ảnh sửng sốt, lập tức nghĩ đến việc chắc chắn Văn Thanh đi giúp cô nghĩ biện pháp. Người lớn nhà họ Văn ai nấy cũng thích cô, cẩn thận nghĩ lại, nếu lúc trước không bị nhà họ Văn chú ý ngoài ý muốn khiến nhà họ nhìn trúng cô, Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong hoàn toàn không có khả năng để cho cô đính hôn với Văn Thanh. Cho nên nếu Văn Thanh nói với người nhà họ Văn về chuyện của cô, họ sẽ giúp cô chứ?
Mang trong mình hy vọng này, Mộ Dung Ảnh chờ đợi, chờ đợi; theo thời gian trôi qua, dần dần cô có chút bất an.
Không đúng, cô đã là người tàn phế, nhà họ Văn còn có thể thích cô chăng? Nhà họ Mộ Dung không thừa nhận dù có chết thì làm gì được bọn họ đây? Một mình Văn Thanh căn bản không có biện pháp chống đối nhà họ Mộ Dung, hơn nữa nhà họ Văn ở thành phố C, nước xa không cứu được lửa gần...
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Ảnh ý thức được đối tượng cầu cứu đầu tiên mình nghĩ đến không phải là người thích hợp nhất làm hô hấp cô dồn dập, vội vàng cầm điện thoại di động để gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Rầm!” Cánh cửa bỗng nhiên bị đá mở.
Mộ Dung Ảnh trong nháy mắt đó quay đầu, hoảng sợ khi nhìn thấy Vạn Dung.
Vạn Dung giống như ác quỷ, bà ta sải bước tới và dùng một cú đá đá bay điện thoại di động của cô: “Mày cũng hệt mẹ mày, bề ngoài thì sáng sủa ngay thẳng, sau lưng làm ra hành động đê hèn! Mày còn muốn nhờ giúp đỡ, mẹ mày hại con gái tao chịu khổ nhiều năm như vậy, giờ mày đang trả nợ, hiểu không?!”
Tại sao? Tại sao Vạn Dung lại đột nhiên xuất hiện như thể biết cô đang gọi điện cầu cứu?
Trước khi bị một cái tát đánh ngất xỉu, trong đầu Mộ Dung Ảnh hiện lên một bóng dáng, trái tim cô giống như gặp gì đó, chợt mạnh mẽ chìm vào trong bóng tối...
Mà ngay lúc Vạn Dung ngược đãi Mộ Dung Ảnh, Mộ Dung Trường Phong còn đang ở viện Thính Tuyết chỉ đạo Mộ Dung Tuyết vận chuyển nội lực trong thất kinh bát mạch, chả để ý bất kỳ cái gì đối với chuyện Vạn Dung đột nhiên rời đi.
Mộ Dung Tuyết vận chuyển nó hết ba tiểu Chu Thiên* liền thở hồng hộc dừng lại nghỉ ngơi, Mộ Dung Trường Phong cũng không ghét mà nói trong cưng chiều: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, từ từ sẽ được.”
* Tiểu Chu thiên là vòng khí vận hành, chu lưu trong ngày, qua các tạng phủ trong cơ thể căn cứ vào quan hệ biểu lý của các cặp tạng phủ, và tuần tự theo cơ sở Lục Khí đồ.
“Dạ, cha ơi, cha nói với nói với mẹ là con tốt hơn rồi được không?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
“Chưa đâu. Chờ cơ thể con tốt hơn một chút, cha sẽ dẫn con đi gặp bà ấy, cho bà ấy một niềm vui.” Mộ Dung Trường Phong trả lời, nghĩ đến biểu hiện vui sướng mà người ta có thể xuất hiện là khóe miệng bạc tình kia cong lên ngay, ngay cả khóe mắt cũng cực kỳ hòa nhã.
“Được!” Mộ Dung Tuyết cũng vui vẻ nở nụ cười: “Lần trước gặp mẹ đã là chuyện nửa tháng trước, chắc chắn mẹ muốn gặp con đến chết.”
“Vậy thì cũng chưa chắc đâu, có lẽ sẽ nhớ cha hơn.”
Đuôi lông mày Giang Tinh Chước không khỏi giật giật, cô nghe được cái gì thế? Thì ra là như thế, cô nói ngay được là thái độ Mộ Dung Trường Phong đối với Mộ Dung Tuyết và Vạn Dung không thích hợp lắm. Còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Phong muốn lợi dụng Mộ Dung Tuyết làm gì đó, kết quả thì ra yêu thương có yêu thương thật vì Mộ Dung Tuyết là kết tinh của ông ta và tình yêu đích thực của mình đấy. Mà Mộ Dung Tuyết biết chuyện này, thậm chí còn thường xuyên đi ra ngoài đoàn tụ một nhà ba người với Mộ Dung Trường Phong.
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Trường Phong lén lút đổi đứa bé do Vạn Dung sinh ra với đứa con do tình yêu đích thực sinh được.
Mộ Dung Tuyết không phải con gái ruột của Vạn Dung, vậy đứa con ruột của Vạn Dung đâu rồi? Chẳng lẽ... là Mộ Dung Ảnh? Dù sao hai người họ có bộ dạng giống nhau, muốn nói Mộ Dung Ảnh giống Vạn Dung thì cũng có thể, nhưng cũng không dễ nói, dù sao Mộ Dung Ảnh có căn cốt tốt như vậy thì khả năng cô ấy được di truyền từ Vạn Phù là rất lớn.
Hay là đứa nhỏ kia bị tình yêu đích thực của Mộ Dung Trường Phong tra tấn?
Giang Tinh Chước mở rộng tầm mắt, một ít chuyện như vậy đã k1ch thích máu hóng hớt làm cô muốn di chuyển Con Mắt Biết Tuốt đến chỗ tình yêu đích thực của Mộ Dung Trường Phong để xem tình huống, đáng tiếc Con Mắt Biết Tuốt còn chưa thể thăng cấp lên mức cô muốn tìm ai là có thể tìm thấy. Cô không biết tình yêu đích thực của Mộ Dung Trường Phong ở nơi nào, cứ mò kim đáy biển thì sao mà được?
Đồng thời trong đầu Giang Tinh Chước bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch rút thẻ cho mấy người trong cái nhà này. Đúng, nó sẽ rất thú vị.
...
Trong đại sảnh Khu 6, Trưởng khu 5 mang theo một nhóm tinh anh đang làm khách, trong lòng chờ đợi có chút không kiên nhẫn, song, trên mặt thì tận lực áp chế, tránh cho việc đàm phán sụp đổ.
“Ngài Hướng, tất cả mọi người đều lăn lộn ở vùng đất bị bỏ rơi, trong lòng mỗi người muốn làm gì cũng rất rõ ràng. Nếu có biện pháp thật sự phá được vòng vây, mọi người không ngại buông bỏ khúc mắc trong lòng, hợp tác cùng có lợi.” Trưởng khu 5 là con trai của một tên đồ tể, vóc người cao lớn, có một bộ râu, trông thật thô kệch. Nhưng những người có thể trở thành Trưởng khu thì chẳng có ai là kẻ ngốc cả.
“Ngài nói thẻ bài, có phải thật vậy không?”
Hướng Huyền vẫn còn ngồi trên xe lăn, Hướng Cầm cho anh ta dùng một viên Thuốc Phục Hồi nhằm chữa trị thần kinh hai chân của anh. Anh ta không để cho cô đưa cho nữa mà dự định tự mình cố sức và chậm rãi đứng lên trong sự phục hồi. Mấy viên Thuốc Phục Hồi này rất hiếm, cứ ngỡ như là tượng trưng cho ý chí muốn sống của Hướng Cầm làm anh ta chẳng nỡ dùng, cứ giữ lại sau này khi cần thiết hai anh em anh dùng để giữ cái mạng sẽ quan trọng hơn.
“Có phải là thật hay không, chả phải trong lòng các anh nắm chắc à?” Hướng Huyền uống một ngụm trà, hỏi.
Ngược lại anh đang cho tụi này xem bằng chứng đấy! Trưởng khu 5, Thu Hùng, quả thực muốn nắm lấy ngực Huyền lắc lắc một cái, cho nên ông mới ghét những kẻ đạo đức giả nói chuyện vòng quanh. Cuối cùng thì thẻ bài này đã vượt quá sự tưởng tượng, ngay cả khi có video ở đó, nhưng hễ không tận mắt nhìn thấy hay sờ được bằng chứng, thì từ đầu tới cuối họ vẫn nửa tin nửa ngờ, chẳng dám chắc chắn.
Không dám chắc chắn nhưng vô cùng muốn.
Lúc này Hướng Cầm đi ra. Khuôn mặt tươi mới với nhan sắc hoạt bát này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Anh.” Hướng Cầm đi đến bên cạnh Hướng Huyền và ngồi xuống.
Thu Hùng lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm: “Cái này chẳng lẽ là...”
“Chứng cứ các anh muốn.” Hướng Huyền bảo thủ hạ lấy cho Hướng Cầm một chai sữa bò, dùng ánh mắt bình thường đã thấy được anh ta dịu dàng lại không ít.
Hướng Cầm nghiêng đầu, “Nếu còn chưa đủ, như vậy thì thế này?”
Chỉ thấy trên người cô bé.i mặc áo đỏ có thứ màu đen dính dính bốc lên, một khối cao su nửa tan đi rơi vào bên cạnh, kế đó nó biến thành hình dạng con người, hơn nữa hình người này còn đang bành trướng trở nên lớn hơn.
Cái, cái gì... Người Khu 5 đứng bật dậy, lùi ngay lại, và chạm vào súng. Đó là thứ gì họ nhìn thấy trong video giám sát, cái thứ khiêng chiếc xe jeep đi!
“Xin lỗi, mượn cái bóng của mấy anh để dùng tí.” Hướng Cầm nói giòn giã.
Họ vội vàng cúi đầu, ngay lập tức phát hiện rằng cái bóng của mình chẳng còn nữa, đồng thời trông thấy bóng của người khác thoát khỏi cơ thể họ thật quái dị. Chúng bị Bóng Người của Hướng Cầm hút đi, Bóng Người hút càng nhiều thì nó càng lớn lên, chẳng bao lâu đầu của nó đã chạm vào trần nhà, quét trúng một đám mạng nhện trên trần.
Hướng Cầm: “Đủ rồi.”
Lúc này Bóng Người tối mới dừng lại, đầu chen trên trần nhà, có ba cái chấm trên khuôn mặt đen sì y như chữ “Quýnh - 囧”, trông thật cay đắng.
“Bằng chứng đã đủ chưa?” Hướng Cầm hỏi.
“Con mẹ nó chứ… Đủ, đủ!” Thu Hùng đã là một người không còn cái bóng, rõ ràng ông ta đứng trong ánh sáng nhưng không có cái bóng khiến ông ta không tin cũng không được.
“Vậy thì đi cầu nguyện đi.” Hướng Cầm tươi cười rạng rỡ, hai tay thành kính nắm chặt trước ngực, đôi mắt đen như mực hơi nheo lại, toát ra một chút b3nh hoan: “Hãy cầu nguyện với Chúa của tôi.”
Người Khu 5 mang theo tin tức đầy nghi ngờ, rời đi trong sự rung động.
Mọi người ở các khu khác đang quan sát, thấy biểu hiện của người Khu 5 thì tim không thể ngừng đập dồn, chẳng lẽ là sự thật? Thực sự có thẻ bài biến người ta thành dạng có siêu năng lực, chết đi sống lại tồn tại sao? Thực sự có sự tồn tại của sinh vật chẳng thể tưởng nổi?
Tin tức này giống như những gợn sóng nổi lên từ mặt hồ yên tĩnh, lấy Khu 6 làm tâm điểm, chấn động đến bốn phía trong vùng đất bị bỏ hoang.
“Nếu đó là sự thật, tại sao người Khu 6 lại nói cho chúng ta biết?”
“Hơn phân nửa là sự thật, mấy anh đã quên An Duệ rồi à? Bây giờ An Duệ đang ở Khu 6, tôi đoán chừng anh ta cũng có loại kỳ ngộ này mới còn sống và rời khỏi Khu 3. Khá lắm, người từ bi thế cũng coi như là người tốt có được báo đáp tốt.”
“Nhưng đến cùng vì cái gì mà Khu 6 lại nói với chúng ta? Độc chiếm loại lực lượng này không phải tốt hơn à?”
“Rõ ràng là không có khả năng độc chiếm rồi...”
“Thật sự chỉ cần cầu nguyện là được à?”
“Cầu nguyện cho ai?”
“Chúa tể.”
Đừng nói người dân ở các khu khác không thể hiểu được, cũng có rất nhiều người trong Khu 6 chẳng thể hiểu thấu tại sao lại công bố tin tức này? Họ tranh thủ thời gian vơ vét của cải, lén rút thẻ, một nhà độc quyền không phải tốt hơn à? Ngay cả khi điều này chẳng giấu được nhưng họ cũng có thêm được mấy thẻ bài thì sẽ mạnh hơn mấy phần đấy.
Song, cũng có một số người thông minh có tầm nhìn dài đã đoán được tại sao Hướng Huyền lại làm như vậy. Loại quỷ thần đó có hạ phàm hay không, khi nào đến, đến chỗ nào, rõ ràng không phải là chuyện con người có thể kiểm soát. Anh muốn lén rút thẻ để một nhà độc chiếm thì chỉ thực hiện được trong mơ thôi. Rất khó để dựa vào chính mình để triệu hồi Giang Tinh Chước nhằm có được sức mạnh không thể tưởng tượng được, như vậy thì chỉ có thể giăng lưới rộng, để cho nhiều người biết về điều này, càng có nhiều người cầu nguyện thì khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước sẽ tăng.
Sau đó, họ có thể nhận được kết quả mà hai lực lượng có thể kiểm soát một chút:
Một, sau khi có người triệu hồi ra Khỏi Giang Tinh Chước, họ bèn lập tức tiến lại gần mượn cơ hội rút thẻ.
Hai, có rất nhiều người sở hữu thẻ thì họ biết ai có thẻ, có loại thẻ nào, kế đó là tìm cách để cướp.
Nhưng trên thực tế, ngoài hai lý do này, bọn Hướng Huyền làm như vậy còn có một lý do thứ ba.
“Lạy Chúa tể, Ngài nên được mọi người trên khắp thế giới đặt tín ngưỡng tưởng và tôn kính, giống như tất cả các vị thần đã từng được thờ phượng trong lịch sử nhân loại. Ai nấy toàn là kẻ giả mạo, và khi thế giới gặp thảm họa thì chẳng có ai đáp ứng lời cầu nguyện của người dân. Chỉ có Ngài, Ngài là chân thật, Ngài là Thần thực sự duy nhất! Ngài không nên vô danh...”
.i choàng khăng đỏ nhỏ chắp tay nhau trước ngực, lẩm bẩm, sùng đạo đến mức lộ ra một chút hương vị điên rồ.
- Hướng Cầm chết đi sống lại đã trở thành một tín đồ sùng đạo đối với Giang Tinh Chước, muốn truyền giáo cho cả thế giới. Bản thân Hướng Huyền là người cưng em gái, nhiển nhiên sẽ không có bất kỳ dị nghị gì.
Hơn nữa, Khu 6 đã có lợi thế hơn những khu khác, họ có một Tiêu Khắc với thẻ sao chép SSR, hai người có thẻ may mắn cùng cực SSR. Rõ ràng An Duệ với cơ thể sắt thép cũng đã trở thành tín đồ của Giang Tinh Chước, rất sẵn sàng ở lại và truyền giáo cùng với Hướng Cầm.
...
Khi năng lượng có dư, lúc này túp lều tàng hình của Giang Tinh Chước đã biến từ một phòng nhỏ lạnh lẽo thiếu đông thiếu tây thành căn phòng nhỏ cũng đầy đủ hơi xa hoa, nhưng rõ ràng điều này còn chưa đủ. Loại đồ cấp bậc này làm sao xứng với sự uy hiếp của Chúa tể? Ngôi đền phải có dáng vẻ trông giống như một ngôi đền.
Nhưng từ từ rồi cũng sẽ đến, dù sao vẫn còn sớm để cho ngôi đền hạ phàm trước mặt mọi người.
Cô mở bảng thông tin.
*Chúa tể: Giang Tinh Chước
*Cấp bậc: Lv2 (Chúa tể học việc)
*Điểm năng lượng: 179273... 187263... (điểm năng lượng tăng nhanh chóng, tuyệt vời, bạn đã nắm vững ý nghĩa thực sự của trò chơi Chúa Tể)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv2 (vẫn còn yếu, còn cách hô mưa gọi gió một chặng đường dài, nhưng bạn đã thể hiện sự sáng tạo tuyệt vời, thực xứng danh Chủ sáng thế)
*Người đi theo: 16 (số lượng người đi theo thưa thớt, nhưng chất lượng rất cao, xin vui lòng tiếp tục tạo ra những cơn ác mộng!)
Giang Tinh Chước mở [Người đi theo], nơi này còn có thể chia nhỏ đến mức người nào đóng góp bao nhiêu năng lượng. Không có gì đáng ngạc nhiên, bây giờ người đóng góp nhiều năng lượng nhất là Hướng Cầm, tiếp theo là An Duệ, cả hai nguồn năng lượng được cung cấp liên tục; phần còn lại từ những người khác đôi khi đóng góp đôi khi bị gián đoạn, hoặc tiếp tục cống hiến nhưng chẳng còn nhiều.
Bất kỳ cảm xúc gì một khi quá cực đoan sẽ là những cảm xúc tiêu cực, tình yêu, ghét, tức giận, ghen tuông, tham lam cực đoan... Trong số những cảm xúc tiêu cực này, tham lam là mạnh nhất, bởi vì chỉ có tham lam là vĩnh viễn chẳng có điểm dừng.
Nhưng, nhưng có một cảm xúc mà có thể tạo ra năng lượng mạnh mẽ hơn tham lam, đồng thời còn tại ra liên tục cho đến khi chết.
- Đức tin.
Không có cảm xúc cực đoan và điên rồ hơn tín ngưỡng triệt để.
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong cong, dịu dàng vô hại như nước. Cô thay đổi một tư thế trên ghế so-pha, khuỷu tay chống đỡ đầu, thỉnh thoảng nhét một quả nho vào đôi môi đầy đặn và kiều diễm. Cô xoay Con Mắt Biết Tuốt để quan sát xung quanh thế giới này.
Thế giới đã bước vào giai đoạn thứ ba, cái gọi là giai đoạn thứ ba là luật pháp, uy tín của chính phủ, tập hợp quyền lực và đạo đức của con người đã ở trên bờ vực sụp đổ.
Trong trường hợp này, thảm họa của xã hội loài người không chỉ đến từ những con quái vật đi ra từ Lò Giết Mổ.
Sự gia tăng của các băng đảng tội phạm đô thị là một trong những bằng chứng.
Băng đảng tội phạm Đỉa Độc khét tiếng của thành phố A đã chết trong vòng một đêm, bất chấp những nỗ lực của chính phủ để phong tỏa, tin tức đã đến tai các băng đảng tội phạm khác và gây sốc cho các băng đảng khác nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã làm? Chính phủ sẽ không làm điều đó, họ vẫn còn tuân thủ các quy tắc của pháp luật. Thế gia võ cổ?”
“Không có khả năng đâu, thành phố A là do nhà họ Tần trấn thủ, mấy tên đạo đức giả ra vẻ đạo mạo chỉ nghĩ đến quyền cai quản thành thị trong đầu, sao mà ra tay được? Ngày đó bọn người nhà họ Tần còn ở thành thị khác uống trà và ngầm đấu đá với chính phủ đấy.”
“Chờ đã, không phải ngày hôm đó xuất hiện một cao nhân áo đỏ sao? Cái người dùng một kiếm chém bổ quái vật đó?”
“Mày xem lại video đó mấy lần rồi, thấy cô ta có giống dạng người thế này không?” Ngay cả quái vật mà cao nhân thần bí đó cũng dùng một kiếm bổ ra, lực sát thương gớm như vậy đấy mà muốn giết người chẳng lẽ lại co tay co chân, đi giết từng người một à?
Huống hồ, đám Đỉa Độc kia chết rất quái dị, rất có thể là tự giết lẫn nhau tới chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại để cho một băng nhóm tội phạm lớn như vậy mà từ đại ca tới phường cắc ké tầng dưới giết lẫn nhau? Đúng là nghĩ kỹ là thấy sợ, làm thế nào mà được vậy?
“Cái đó... Ông chủ có biết chuyện này không? Ông ấy nói như thế nào?”
Ông chủ - không ai biết y là ai, chỉ biết y là một người nghệ sĩ tội phạm bí ẩn và mạnh mẽ, đã bày từng kế hoạch không chê vào đâu được cho đám người ác này. Có tin đồn rằng hai phần ba số tội phạm của đất nước đều nằm trong lòng bàn tay của y.
Tào Văn nằm vùng trong băng Đỉa Độc lâu như vậy, cũng không phải không có cơ hội bắt gọn một mẻ Đỉa Độc, chẳng qua bọn anh có mưu đồ nhiều hơn, muốn bắt được khối u ác tính “ông chủ” này. Chẳng ngờ Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện, Đỉa Độc cứ thế bị trực tiếp tiêu diệt.
Những đại ca này đang trò chuyện, điện thoại trên bàn của một người trong đó chợt vang lên. Vừa thấy người gọi điện thoại, trên mặt đang bày ra sự kiêu ngạo cuồng vọng của tên đại ca này nhanh chóng chuyển sang cẩn thận cung kính.
“Ông chủ?”
Bên kia truyền đến một giọng nam hòa nhã dễ nghe: “Kế hoạch ngày mai của các anh tạm dừng trước đi.”
“Cái này... Có sắp xếp nào khác không?”
“Ừ, tôi có chút chuyện muốn rời đi một thời gian, mấy anh ngoan ngoãn một chút.”
“Là, là vì chuyện Đỉa Độc sao?”
Không có câu trả lời ở bên kia, điện thoại đã bị cúp máy. Nhưng với trực giác của họ, đó chắc chắn là vì Đỉa Độc. Dù sao thì từ lúc ông chủ xuất hiện tới nay cũng chưa từng thất bại, chính phủ và các thế gia võ thuật cổ đại chẳng có cách nào làm gì được ông ấy. Tất cả các băng đảng cũng nằm trong tay của ông ấy, ông chủ muốn họ hủy diệt thì mới được hủy diệt. Bây giờ Đỉa Độc bị diệt toàn quân lặng yên không một tiếng động, chắc chắn ông ấy không thể chịu đựng được.
Chương 15: Tín đồ cuồng tín
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Mạc Dao sợ đến đôi môi cũng không kìm nén được sự run rẩy, chỉ tưởng tượng thôi là đã cảm thấy tuyệt vọng đến mức chẳng bằng chết quách cho rồi. Tại thời điểm này, cô ả nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Mạc Dao ở trên lầu?”
Giọng nói rất quen, giọng nói đã từng làm cô rất ghét, vừa nghe tới là đã mắc mửa… là tiếng của thằng con trai Trưởng khu 5, tên chó theo đuôi điên đảo thần hồn vì ả!
Trong lòng Mạc Dao dâng lên một chút hy vọng giữa sự tuyệt vọng, hắn đang tìm cô! Hắn có tình cảm sâu nặng với cô, chắc chắn sẽ giúp cô. Hướng Cầm chỉ còn lại bộ não mà vẫn sống lại được thì nhất định cô cũng có thể, chỉ cần hắn rút ra Thuốc Phục Hồi cho cô!
Cô ả chờ đợi nhìn vào cổng.
Hướng Cầm thấy phản ứng này của cô thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn, cô ấy đứng dậy vừa đúng lúc cửa bị gõ cẩn thận, thế là cô đi ngay sang để mở.
Lần đầu tiên anh chàng thiếu gia Khu 5 đặt chân lên chỗ quan trọng của Khu 6 thế này nên có tí căng thẳng, nhưng lại rất muốn gặp nữ thần, thậm chí còn sinh ra ảo tưởng đầy ảo mộng đối với chuyện vì sao nữ thần lại để hắn vào phòng ngủ. Hắn giật giật nơ trên cổ áo rồi mới cẩn thận từng li từng tí gõ cửa.
Cánh cửa mở ra.
Một cô bé xinh đẹp như búp bê xuất hiện trước mặt hắn.
Con trai Trưởng khu 5 lập tức nhìn tới ngây người.
“Tìm Mạc Dao sao?” Hướng Cầm hỏi.
Người đến ngơ ngác gật đầu.
Hướng Cầm nhường đường: “Cô ấy ở đó.”
Hắn nhìn lên, đối mặt với cái đầu trong bể cá.
Con trai của Trưởng khu 5 là một người con trai cao chưa đầy một mét bảy, dáng người mập mạp, ngoại hình cũng rất bình thường, là dạng rơi vào đám đông là không thể tìm thấy. Điều này đã từng khiến hắn không lọt nổi vào mắt xanh của Mạc Dao, nay lại hệt như anh hùng rơi xuống từ trên trời, cả người phát sáng.
Hai mắt Mạc Dao b4n ra kỳ vọng mãnh liệt: Mau, cứu tôi!
“A a a a cái này là cái quỷ gì!” Thứ người con trai này đáp lại là nỗi sợ tới mức hét lên lui về phía sau ngay tại chỗ, cảnh tượng này quá quái dị quá kinh khủng, dọa chết hắn rồi.
Nhất là cái miệng Mạc Dao giãy dụa mở mở khép khéo, trông như bộ dạng vội vàng biểu đạt gì đó với hắn khiến hắn chỉ cảm thấy càng thêm khủng b0. Nữ thần gì chứ, dùng filter thì cũng chào thua.
“Sao? Đây là Mạc Dao đó, không phải anh là người theo đuổi cô ấy à? Cô ấy có vẻ như rất muốn đi với anh, anh có muốn không? Muốn thì cho anh.” Hướng Cầm nghiêng đầu, bộ dáng ngây thơ vô tội.
“Tôi không muốn!” Thật khủng khiếp, ai muốn một cái đầu chứ, sẽ gặp ác mộng vào ban đêm đấy!
Dẫu rằng Mạc Dao chẳng thể nói chuyện, nhưng mắt và tai còn có thể sử dụng bình thường, phản ứng này của người đàn ông này đã làm cho biểu hiện của cô ả cứng đờ, khó có thể tin được.
“Cha anh đến Khu 6 của chúng tôi để làm gì thì anh nên biết chứ? Sau này nếu có được Thuốc Phục Hồi, cũng không phải là không có khả năng để cho cô ấy mọc ra thân thể.”
Trước đó Mạc Dao lái xe đến Khu 5 muốn tìm kiếm che chở dù không thành công nhưng bên Khu 5 thông qua giám sát tình hình giao thông vẫn phát hiện ra manh mối, hơn nữa thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được. Sau khi Hướng Huyền yêu cầu người dân Khu 6 cầu nguyện và công bố chuyện thẻ bài tồn tại, các khu khác ít nhiều gì cũng nghe thấy; chẳng qua chỉ chẳng tận mắt nhìn thấy thẻ bài nên không có mấy người tin tưởng, thậm chí họ còn âm thầm đồn thổi bảo cuối cùng Hướng Huyền cũng điên rồi.
Nhưng người Khu 5 nhìn thấy đột nhiên có bóng đen xuất hiện ngay chỗ Mạc Dao, cảnh tượng khó tin khi nó khiêng cả người dẫn xe đi đã làm họ bắt đầu hoài nghi tính xác thực, phải hay không cứ dẫn người tới dò xét.
Nghe Hướng Cầm nói, đôi mắt nhỏ của con trai Trưởng khu 5 lóe lên một chút, lộ ra nụ cười hàm ý đầy ngu ngốc, còn liên tục xua tay: “Không không không cần, hay là thôi đi. Tôi chỉ quan tâm đến hoàn cảnh của cô ấy, bây giờ tôi biết rồi thì tôi về trước đây.”
Ai mà không biết trước kia Mạc Dao ở đây giống như công chúa, lúc này lại bị Hướng Huyền tháo đầu và ngâm mình trong bể cá, đúng là có ý trừng phạt rõ ràng. Trước kia hắn thích Mạc Dao, tìm mọi cách theo đuổi cô, vô cùng nghe theo lời cô cũng bởi Mạc Dao xinh đẹp và lại là công chúa Khu 6, là đối tượng kết thông gia rất tốt. Hiện tại Mạc Dao chỉ còn lại một cái đầu, hắn chỉ cảm thấy kinh khủng; hơn nữa rõ ràng Mạc Dao đã gây hấn với Hướng Huyền trông thật thảm, hắn còn muốn cô thì đó không phải là rõ ràng đối nghịch với đám người Hướng Huyền à? Hắn lại không ngốc, còn rất nhiều mỹ nữ với thân thể hoàn hảo, chỉ vì một cái đầu mà đối đầu với với Hướng Huyền đúng là không đáng.
Lại nói Thuốc Phục Hồi – thật sự có thứ này, nay mình giấu làm thuốc cứu mạng thì ngay cả bảo vật gia truyền cũng chả bì kịp. Dùng cho Mạc Dao? Nói đùa cái gì đấy?
Ánh mắt Mạc Dao đỏ như máu nhìn cái tên mà ả cho rằng là con chó vẫy đã đuôi biến mất.
“Chậc chậc chậc. Người xưa không lừa dối tao, kẻ giết người sớm hay muộn sẽ bị giết. Một người đạo đức giả, ích kỷ và độc ác như mày hiển nhiên không xứng đáng với một trái tim chân thành. Vĩnh viễn cũng sẽ không có người nguyện ý nổ lực trả 1,000 vạn đi rút thẻ cho mày.” Hướng Cầm khom lưng đối mặt với Mạc Dao cách tấm thủy tinh, “Mày vĩnh viễn, vĩnh viễn không bằng tao.”
Hướng Cầm đứng lên, xoay người đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, cô nhốt Mạc Dao trong địa ngục tuyệt vọng chật hẹp đáng sợ này. Cô vừa đi vừa thỉnh thoảng còn sung sướng đi thêm một vòng, nhìn vào áo choàng nở rộ như một bông hoa, đây là món quà của Chúa cho cô, tức là bà ấy rất thích cô rồi~
...
Khi Mộ Dung Trường Phong hút hết công lực của Mộ Dung Ảnh, trong lòng Vạn Dung không khỏi dâng lên một sự hoài nghi, ông ta thật sự sẽ chuyển công lực sang cho Mộ Dung Tuyết sao?
Kết quả là bà ta đã lo lắng quá nhiều, Mộ Dung Trường Phong đi cùng với bà tới viện nhỏ Thính Tuyết của Mộ Dung Tuyết. Kế đó ông ta truyền ngay công lực của Mộ Dung Ảnh, thứ dù có là bất kỳ ai cũng rung động, ông ta truyền cho Mộ Dung Tuyết chẳng chút do dự.
Giờ khắc này, Vạn Dung cảm thấy nó đã chứng minh Mộ Dung Trường Phong chân thành, trong nháy mắt đó bà ta đã tha thứ đủ loại chuyện của ông ta trong quá khứ, cả thảy khúc mắc biến mất sạch, ánh mắt sắc bén khắc nghiệt đã chuyển sang hòa nhã.
Mộ Dung Trường Phong an ủi ôm bà ta làm Vạn Dung càng thêm cảm động, nào có chú ý khi Mộ Dung Trường Phong nhìn bà ta thì trong mắt chẳng có bất kỳ tình ý nào, chỉ có lúc nhìn về phía Mộ Dung Tuyết là thật sự hòa nhã và tràn ngập yêu thương.
Giang Tinh Chước đang xem trò hay thông qua con Con Mắt Biết Tuốt cảm thấy thật sự là kỳ quái, thật sự một tên playboy sẽ tu tâm khi có đứa trẻ được sinh à? Không có tình yêu với mẹ của đứa trẻ, nhưng đầy tình yêu với con bé? Dường như đúng là có hạng người không yêu mẹ mà chỉ thương con cái thật, nhưng đặt ở trên người Mộ Dung Trường Phong thì vẫn luôn có chỗ nào không thích hợp.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được nội lực phong phú của mình bèn vui mừng cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn cha, cha cho con nhiều thế này... thật sự không có ảnh hưởng tới cơ thể người sao?”
“Không có, con yên tâm, cứ làm quen với lực lượng này cho tốt, qua một thời gian nữa cha sẽ mở tiệc chiêu đãi người của các thế gia khác, giới thiệu con với bọn họ.” Mộ Dung Trường Phong cười nói.
“Thật sao? Ngài Tổng thống sẽ đến chứ?”
Vạn Dung chọc chọc trán cô: “Con đó, ỷ vào chuyện cha cưng mình nên muốn làm khó chết ông ấy à? Tất cả các nhà trong bóng tối đều muốn có được quyền cai quản thành phố từ chính phủ, mời Tổng thống rồi thì mấy gia tộc khác sẽ nghĩ gì về gia đình chúng ta? Hơn nữa, Tổng thống là người muốn gặp là được gặp à? Con muốn gặp bà ấy thì biểu hiện tốt một chút lúc Lò Giết Mổ xuất hiện.”
“Được đó.” Mộ Dung Tuyết thè lưỡi, vui vẻ lăn lên giường rồi lại ngẩng đầu: “Sao mấy ngày rồi mà chị vẫn chưa tới thăm con?”
Vạn Dung: “Chị con đang bế quan, không hết nửa năm một năm sẽ không ra đâu. Con ngoan ngoãn, đừng quấy rầy chị, tránh chuyện làm chị bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Dạ, được ạ.”
Dõi theo trong viện nhỏ hẻo lánh, Mộ Dung Ảnh đang “bế quan” thật sự đang nằm rối loạn trên giường. Cô đã bị liệt, người chăm sóc cô là một phụ nữ trung niên mặt mũi thật vô tình, là người giúp việc trung thành của Vạn Dung.
Người hầu trung thành này lục lọi phòng ngủ của cô và lấy đi bằng sạch các công cụ có thể truyền tức ra thế giới bên ngoài. Người ở đây đã mất đi khả năng di chuyển rồi lại chẳng còn cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, kêu trời trời chẳng thấu kêu đất đất nào hay, thế nên người hầu trung thành này không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô. Rất nhanh bà ta đã đến căn phòng bên cạnh để xem kịch.
Mộ Dung Ảnh rơi lệ đầy mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trong mắt cô vẫn còn có ánh sáng.
Sau khi người hầu trung thành rời đi, cô dựa vào hai cánh tay để kéo cơ thể nhằm xuống giường.
Trước đây vì để cô tập trung luyện tập hoặc thực tế là nghĩ cách muốn ngăn cô liên lạc với thế giới bên ngoài, Vạn Dung thường xuyên tịch thu điện thoại di động và máy tính của cô, song, nó thực sự quá cô đơn, vì vậy để giữ liên lạc với Văn Thanh, cô đã học được cách giấu điện thoại di động.
Điện thoại di động được giấu dưới gầm giường trong một hốc tối, người hầu trung thành không tìm thấy.
Mộ Dung Ảnh lấy điện thoại di động từ trong đó ra, đã lâu lắm rồi không dùng nên nó chẳng còn pin, thế là cô cầm điện thoại rồi lấy cục sạc, trèo lên góc tường cắm ổ cắm điện để kết nối điện thoại di động.
“Nhanh lên, nhanh lên...” Mộ Dung Ảnh nhìn giao diện sạc hiển thị chậm rãi trên điện thoại di động thì nhấn nút bật nguồn. Cô ấy giống như chim sợ cành cong, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa. Đây là cơ hội duy nhất, cô ấy không muốn chết thối rữa ở đây, cô ấy phải cầu cứu!
Điện thoại từ từ bật nguồn, ánh sáng trong bóng tối rất chói mắt còn Mộ Dung Ảnh thì ch4y nước mắt dữ dội, cô run rẩy bấm một chuỗi số.
“Tút… tút… tút.”
“Bắt đi… bắt nhanh…”
Sau đó chợt ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng bước chân.
Mộ Dung Ảnh run cả người và hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng của người hầu lớn tuổi chiếu lên cửa sổ.
May mắn thay là bà ta không vào, dường như chỉ đi qua để vào nhà bếp.
Lúc này...
“Này?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam quen thuộc.
“Văn Thanh, là tôi!” Mộ Dung Ảnh gấp gáp lên tiếng, “Văn Thanh, giúp tôi một chút! Anh mau cứu tôi...”
Bên kia bặt thinh một chút, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Ảnh khóc lóc nhanh chóng nói ngắn gọn tình huống, bên kia thì nghe trong im ắng, nghe tiếng cô gái giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Hồi lâu sau người này mới trả lời: “Tôi biết rồi, cô chờ một chút.”
Điện thoại cúp máy.
“Này? Này?” Mộ Dung Ảnh sửng sốt, lập tức nghĩ đến việc chắc chắn Văn Thanh đi giúp cô nghĩ biện pháp. Người lớn nhà họ Văn ai nấy cũng thích cô, cẩn thận nghĩ lại, nếu lúc trước không bị nhà họ Văn chú ý ngoài ý muốn khiến nhà họ nhìn trúng cô, Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong hoàn toàn không có khả năng để cho cô đính hôn với Văn Thanh. Cho nên nếu Văn Thanh nói với người nhà họ Văn về chuyện của cô, họ sẽ giúp cô chứ?
Mang trong mình hy vọng này, Mộ Dung Ảnh chờ đợi, chờ đợi; theo thời gian trôi qua, dần dần cô có chút bất an.
Không đúng, cô đã là người tàn phế, nhà họ Văn còn có thể thích cô chăng? Nhà họ Mộ Dung không thừa nhận dù có chết thì làm gì được bọn họ đây? Một mình Văn Thanh căn bản không có biện pháp chống đối nhà họ Mộ Dung, hơn nữa nhà họ Văn ở thành phố C, nước xa không cứu được lửa gần...
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Ảnh ý thức được đối tượng cầu cứu đầu tiên mình nghĩ đến không phải là người thích hợp nhất làm hô hấp cô dồn dập, vội vàng cầm điện thoại di động để gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Rầm!” Cánh cửa bỗng nhiên bị đá mở.
Mộ Dung Ảnh trong nháy mắt đó quay đầu, hoảng sợ khi nhìn thấy Vạn Dung.
Vạn Dung giống như ác quỷ, bà ta sải bước tới và dùng một cú đá đá bay điện thoại di động của cô: “Mày cũng hệt mẹ mày, bề ngoài thì sáng sủa ngay thẳng, sau lưng làm ra hành động đê hèn! Mày còn muốn nhờ giúp đỡ, mẹ mày hại con gái tao chịu khổ nhiều năm như vậy, giờ mày đang trả nợ, hiểu không?!”
Tại sao? Tại sao Vạn Dung lại đột nhiên xuất hiện như thể biết cô đang gọi điện cầu cứu?
Trước khi bị một cái tát đánh ngất xỉu, trong đầu Mộ Dung Ảnh hiện lên một bóng dáng, trái tim cô giống như gặp gì đó, chợt mạnh mẽ chìm vào trong bóng tối...
Mà ngay lúc Vạn Dung ngược đãi Mộ Dung Ảnh, Mộ Dung Trường Phong còn đang ở viện Thính Tuyết chỉ đạo Mộ Dung Tuyết vận chuyển nội lực trong thất kinh bát mạch, chả để ý bất kỳ cái gì đối với chuyện Vạn Dung đột nhiên rời đi.
Mộ Dung Tuyết vận chuyển nó hết ba tiểu Chu Thiên* liền thở hồng hộc dừng lại nghỉ ngơi, Mộ Dung Trường Phong cũng không ghét mà nói trong cưng chiều: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, từ từ sẽ được.”
* Tiểu Chu thiên là vòng khí vận hành, chu lưu trong ngày, qua các tạng phủ trong cơ thể căn cứ vào quan hệ biểu lý của các cặp tạng phủ, và tuần tự theo cơ sở Lục Khí đồ.
“Dạ, cha ơi, cha nói với nói với mẹ là con tốt hơn rồi được không?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
“Chưa đâu. Chờ cơ thể con tốt hơn một chút, cha sẽ dẫn con đi gặp bà ấy, cho bà ấy một niềm vui.” Mộ Dung Trường Phong trả lời, nghĩ đến biểu hiện vui sướng mà người ta có thể xuất hiện là khóe miệng bạc tình kia cong lên ngay, ngay cả khóe mắt cũng cực kỳ hòa nhã.
“Được!” Mộ Dung Tuyết cũng vui vẻ nở nụ cười: “Lần trước gặp mẹ đã là chuyện nửa tháng trước, chắc chắn mẹ muốn gặp con đến chết.”
“Vậy thì cũng chưa chắc đâu, có lẽ sẽ nhớ cha hơn.”
Đuôi lông mày Giang Tinh Chước không khỏi giật giật, cô nghe được cái gì thế? Thì ra là như thế, cô nói ngay được là thái độ Mộ Dung Trường Phong đối với Mộ Dung Tuyết và Vạn Dung không thích hợp lắm. Còn tưởng rằng Mộ Dung Trường Phong muốn lợi dụng Mộ Dung Tuyết làm gì đó, kết quả thì ra yêu thương có yêu thương thật vì Mộ Dung Tuyết là kết tinh của ông ta và tình yêu đích thực của mình đấy. Mà Mộ Dung Tuyết biết chuyện này, thậm chí còn thường xuyên đi ra ngoài đoàn tụ một nhà ba người với Mộ Dung Trường Phong.
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Trường Phong lén lút đổi đứa bé do Vạn Dung sinh ra với đứa con do tình yêu đích thực sinh được.
Mộ Dung Tuyết không phải con gái ruột của Vạn Dung, vậy đứa con ruột của Vạn Dung đâu rồi? Chẳng lẽ... là Mộ Dung Ảnh? Dù sao hai người họ có bộ dạng giống nhau, muốn nói Mộ Dung Ảnh giống Vạn Dung thì cũng có thể, nhưng cũng không dễ nói, dù sao Mộ Dung Ảnh có căn cốt tốt như vậy thì khả năng cô ấy được di truyền từ Vạn Phù là rất lớn.
Hay là đứa nhỏ kia bị tình yêu đích thực của Mộ Dung Trường Phong tra tấn?
Giang Tinh Chước mở rộng tầm mắt, một ít chuyện như vậy đã k1ch thích máu hóng hớt làm cô muốn di chuyển Con Mắt Biết Tuốt đến chỗ tình yêu đích thực của Mộ Dung Trường Phong để xem tình huống, đáng tiếc Con Mắt Biết Tuốt còn chưa thể thăng cấp lên mức cô muốn tìm ai là có thể tìm thấy. Cô không biết tình yêu đích thực của Mộ Dung Trường Phong ở nơi nào, cứ mò kim đáy biển thì sao mà được?
Đồng thời trong đầu Giang Tinh Chước bắt đầu nghĩ ra một kế hoạch rút thẻ cho mấy người trong cái nhà này. Đúng, nó sẽ rất thú vị.
...
Trong đại sảnh Khu 6, Trưởng khu 5 mang theo một nhóm tinh anh đang làm khách, trong lòng chờ đợi có chút không kiên nhẫn, song, trên mặt thì tận lực áp chế, tránh cho việc đàm phán sụp đổ.
“Ngài Hướng, tất cả mọi người đều lăn lộn ở vùng đất bị bỏ rơi, trong lòng mỗi người muốn làm gì cũng rất rõ ràng. Nếu có biện pháp thật sự phá được vòng vây, mọi người không ngại buông bỏ khúc mắc trong lòng, hợp tác cùng có lợi.” Trưởng khu 5 là con trai của một tên đồ tể, vóc người cao lớn, có một bộ râu, trông thật thô kệch. Nhưng những người có thể trở thành Trưởng khu thì chẳng có ai là kẻ ngốc cả.
“Ngài nói thẻ bài, có phải thật vậy không?”
Hướng Huyền vẫn còn ngồi trên xe lăn, Hướng Cầm cho anh ta dùng một viên Thuốc Phục Hồi nhằm chữa trị thần kinh hai chân của anh. Anh ta không để cho cô đưa cho nữa mà dự định tự mình cố sức và chậm rãi đứng lên trong sự phục hồi. Mấy viên Thuốc Phục Hồi này rất hiếm, cứ ngỡ như là tượng trưng cho ý chí muốn sống của Hướng Cầm làm anh ta chẳng nỡ dùng, cứ giữ lại sau này khi cần thiết hai anh em anh dùng để giữ cái mạng sẽ quan trọng hơn.
“Có phải là thật hay không, chả phải trong lòng các anh nắm chắc à?” Hướng Huyền uống một ngụm trà, hỏi.
Ngược lại anh đang cho tụi này xem bằng chứng đấy! Trưởng khu 5, Thu Hùng, quả thực muốn nắm lấy ngực Huyền lắc lắc một cái, cho nên ông mới ghét những kẻ đạo đức giả nói chuyện vòng quanh. Cuối cùng thì thẻ bài này đã vượt quá sự tưởng tượng, ngay cả khi có video ở đó, nhưng hễ không tận mắt nhìn thấy hay sờ được bằng chứng, thì từ đầu tới cuối họ vẫn nửa tin nửa ngờ, chẳng dám chắc chắn.
Không dám chắc chắn nhưng vô cùng muốn.
Lúc này Hướng Cầm đi ra. Khuôn mặt tươi mới với nhan sắc hoạt bát này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Anh.” Hướng Cầm đi đến bên cạnh Hướng Huyền và ngồi xuống.
Thu Hùng lập tức đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm: “Cái này chẳng lẽ là...”
“Chứng cứ các anh muốn.” Hướng Huyền bảo thủ hạ lấy cho Hướng Cầm một chai sữa bò, dùng ánh mắt bình thường đã thấy được anh ta dịu dàng lại không ít.
Hướng Cầm nghiêng đầu, “Nếu còn chưa đủ, như vậy thì thế này?”
Chỉ thấy trên người cô bé.i mặc áo đỏ có thứ màu đen dính dính bốc lên, một khối cao su nửa tan đi rơi vào bên cạnh, kế đó nó biến thành hình dạng con người, hơn nữa hình người này còn đang bành trướng trở nên lớn hơn.
Cái, cái gì... Người Khu 5 đứng bật dậy, lùi ngay lại, và chạm vào súng. Đó là thứ gì họ nhìn thấy trong video giám sát, cái thứ khiêng chiếc xe jeep đi!
“Xin lỗi, mượn cái bóng của mấy anh để dùng tí.” Hướng Cầm nói giòn giã.
Họ vội vàng cúi đầu, ngay lập tức phát hiện rằng cái bóng của mình chẳng còn nữa, đồng thời trông thấy bóng của người khác thoát khỏi cơ thể họ thật quái dị. Chúng bị Bóng Người của Hướng Cầm hút đi, Bóng Người hút càng nhiều thì nó càng lớn lên, chẳng bao lâu đầu của nó đã chạm vào trần nhà, quét trúng một đám mạng nhện trên trần.
Hướng Cầm: “Đủ rồi.”
Lúc này Bóng Người tối mới dừng lại, đầu chen trên trần nhà, có ba cái chấm trên khuôn mặt đen sì y như chữ “Quýnh - 囧”, trông thật cay đắng.
“Bằng chứng đã đủ chưa?” Hướng Cầm hỏi.
“Con mẹ nó chứ… Đủ, đủ!” Thu Hùng đã là một người không còn cái bóng, rõ ràng ông ta đứng trong ánh sáng nhưng không có cái bóng khiến ông ta không tin cũng không được.
“Vậy thì đi cầu nguyện đi.” Hướng Cầm tươi cười rạng rỡ, hai tay thành kính nắm chặt trước ngực, đôi mắt đen như mực hơi nheo lại, toát ra một chút b3nh hoan: “Hãy cầu nguyện với Chúa của tôi.”
Người Khu 5 mang theo tin tức đầy nghi ngờ, rời đi trong sự rung động.
Mọi người ở các khu khác đang quan sát, thấy biểu hiện của người Khu 5 thì tim không thể ngừng đập dồn, chẳng lẽ là sự thật? Thực sự có thẻ bài biến người ta thành dạng có siêu năng lực, chết đi sống lại tồn tại sao? Thực sự có sự tồn tại của sinh vật chẳng thể tưởng nổi?
Tin tức này giống như những gợn sóng nổi lên từ mặt hồ yên tĩnh, lấy Khu 6 làm tâm điểm, chấn động đến bốn phía trong vùng đất bị bỏ hoang.
“Nếu đó là sự thật, tại sao người Khu 6 lại nói cho chúng ta biết?”
“Hơn phân nửa là sự thật, mấy anh đã quên An Duệ rồi à? Bây giờ An Duệ đang ở Khu 6, tôi đoán chừng anh ta cũng có loại kỳ ngộ này mới còn sống và rời khỏi Khu 3. Khá lắm, người từ bi thế cũng coi như là người tốt có được báo đáp tốt.”
“Nhưng đến cùng vì cái gì mà Khu 6 lại nói với chúng ta? Độc chiếm loại lực lượng này không phải tốt hơn à?”
“Rõ ràng là không có khả năng độc chiếm rồi...”
“Thật sự chỉ cần cầu nguyện là được à?”
“Cầu nguyện cho ai?”
“Chúa tể.”
Đừng nói người dân ở các khu khác không thể hiểu được, cũng có rất nhiều người trong Khu 6 chẳng thể hiểu thấu tại sao lại công bố tin tức này? Họ tranh thủ thời gian vơ vét của cải, lén rút thẻ, một nhà độc quyền không phải tốt hơn à? Ngay cả khi điều này chẳng giấu được nhưng họ cũng có thêm được mấy thẻ bài thì sẽ mạnh hơn mấy phần đấy.
Song, cũng có một số người thông minh có tầm nhìn dài đã đoán được tại sao Hướng Huyền lại làm như vậy. Loại quỷ thần đó có hạ phàm hay không, khi nào đến, đến chỗ nào, rõ ràng không phải là chuyện con người có thể kiểm soát. Anh muốn lén rút thẻ để một nhà độc chiếm thì chỉ thực hiện được trong mơ thôi. Rất khó để dựa vào chính mình để triệu hồi Giang Tinh Chước nhằm có được sức mạnh không thể tưởng tượng được, như vậy thì chỉ có thể giăng lưới rộng, để cho nhiều người biết về điều này, càng có nhiều người cầu nguyện thì khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước sẽ tăng.
Sau đó, họ có thể nhận được kết quả mà hai lực lượng có thể kiểm soát một chút:
Một, sau khi có người triệu hồi ra Khỏi Giang Tinh Chước, họ bèn lập tức tiến lại gần mượn cơ hội rút thẻ.
Hai, có rất nhiều người sở hữu thẻ thì họ biết ai có thẻ, có loại thẻ nào, kế đó là tìm cách để cướp.
Nhưng trên thực tế, ngoài hai lý do này, bọn Hướng Huyền làm như vậy còn có một lý do thứ ba.
“Lạy Chúa tể, Ngài nên được mọi người trên khắp thế giới đặt tín ngưỡng tưởng và tôn kính, giống như tất cả các vị thần đã từng được thờ phượng trong lịch sử nhân loại. Ai nấy toàn là kẻ giả mạo, và khi thế giới gặp thảm họa thì chẳng có ai đáp ứng lời cầu nguyện của người dân. Chỉ có Ngài, Ngài là chân thật, Ngài là Thần thực sự duy nhất! Ngài không nên vô danh...”
.i choàng khăng đỏ nhỏ chắp tay nhau trước ngực, lẩm bẩm, sùng đạo đến mức lộ ra một chút hương vị điên rồ.
- Hướng Cầm chết đi sống lại đã trở thành một tín đồ sùng đạo đối với Giang Tinh Chước, muốn truyền giáo cho cả thế giới. Bản thân Hướng Huyền là người cưng em gái, nhiển nhiên sẽ không có bất kỳ dị nghị gì.
Hơn nữa, Khu 6 đã có lợi thế hơn những khu khác, họ có một Tiêu Khắc với thẻ sao chép SSR, hai người có thẻ may mắn cùng cực SSR. Rõ ràng An Duệ với cơ thể sắt thép cũng đã trở thành tín đồ của Giang Tinh Chước, rất sẵn sàng ở lại và truyền giáo cùng với Hướng Cầm.
...
Khi năng lượng có dư, lúc này túp lều tàng hình của Giang Tinh Chước đã biến từ một phòng nhỏ lạnh lẽo thiếu đông thiếu tây thành căn phòng nhỏ cũng đầy đủ hơi xa hoa, nhưng rõ ràng điều này còn chưa đủ. Loại đồ cấp bậc này làm sao xứng với sự uy hiếp của Chúa tể? Ngôi đền phải có dáng vẻ trông giống như một ngôi đền.
Nhưng từ từ rồi cũng sẽ đến, dù sao vẫn còn sớm để cho ngôi đền hạ phàm trước mặt mọi người.
Cô mở bảng thông tin.
*Chúa tể: Giang Tinh Chước
*Cấp bậc: Lv2 (Chúa tể học việc)
*Điểm năng lượng: 179273... 187263... (điểm năng lượng tăng nhanh chóng, tuyệt vời, bạn đã nắm vững ý nghĩa thực sự của trò chơi Chúa Tể)
*Cấp bậc sáng tạo: Lv2 (vẫn còn yếu, còn cách hô mưa gọi gió một chặng đường dài, nhưng bạn đã thể hiện sự sáng tạo tuyệt vời, thực xứng danh Chủ sáng thế)
*Người đi theo: 16 (số lượng người đi theo thưa thớt, nhưng chất lượng rất cao, xin vui lòng tiếp tục tạo ra những cơn ác mộng!)
Giang Tinh Chước mở [Người đi theo], nơi này còn có thể chia nhỏ đến mức người nào đóng góp bao nhiêu năng lượng. Không có gì đáng ngạc nhiên, bây giờ người đóng góp nhiều năng lượng nhất là Hướng Cầm, tiếp theo là An Duệ, cả hai nguồn năng lượng được cung cấp liên tục; phần còn lại từ những người khác đôi khi đóng góp đôi khi bị gián đoạn, hoặc tiếp tục cống hiến nhưng chẳng còn nhiều.
Bất kỳ cảm xúc gì một khi quá cực đoan sẽ là những cảm xúc tiêu cực, tình yêu, ghét, tức giận, ghen tuông, tham lam cực đoan... Trong số những cảm xúc tiêu cực này, tham lam là mạnh nhất, bởi vì chỉ có tham lam là vĩnh viễn chẳng có điểm dừng.
Nhưng, nhưng có một cảm xúc mà có thể tạo ra năng lượng mạnh mẽ hơn tham lam, đồng thời còn tại ra liên tục cho đến khi chết.
- Đức tin.
Không có cảm xúc cực đoan và điên rồ hơn tín ngưỡng triệt để.
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong cong, dịu dàng vô hại như nước. Cô thay đổi một tư thế trên ghế so-pha, khuỷu tay chống đỡ đầu, thỉnh thoảng nhét một quả nho vào đôi môi đầy đặn và kiều diễm. Cô xoay Con Mắt Biết Tuốt để quan sát xung quanh thế giới này.
Thế giới đã bước vào giai đoạn thứ ba, cái gọi là giai đoạn thứ ba là luật pháp, uy tín của chính phủ, tập hợp quyền lực và đạo đức của con người đã ở trên bờ vực sụp đổ.
Trong trường hợp này, thảm họa của xã hội loài người không chỉ đến từ những con quái vật đi ra từ Lò Giết Mổ.
Sự gia tăng của các băng đảng tội phạm đô thị là một trong những bằng chứng.
Băng đảng tội phạm Đỉa Độc khét tiếng của thành phố A đã chết trong vòng một đêm, bất chấp những nỗ lực của chính phủ để phong tỏa, tin tức đã đến tai các băng đảng tội phạm khác và gây sốc cho các băng đảng khác nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã làm? Chính phủ sẽ không làm điều đó, họ vẫn còn tuân thủ các quy tắc của pháp luật. Thế gia võ cổ?”
“Không có khả năng đâu, thành phố A là do nhà họ Tần trấn thủ, mấy tên đạo đức giả ra vẻ đạo mạo chỉ nghĩ đến quyền cai quản thành thị trong đầu, sao mà ra tay được? Ngày đó bọn người nhà họ Tần còn ở thành thị khác uống trà và ngầm đấu đá với chính phủ đấy.”
“Chờ đã, không phải ngày hôm đó xuất hiện một cao nhân áo đỏ sao? Cái người dùng một kiếm chém bổ quái vật đó?”
“Mày xem lại video đó mấy lần rồi, thấy cô ta có giống dạng người thế này không?” Ngay cả quái vật mà cao nhân thần bí đó cũng dùng một kiếm bổ ra, lực sát thương gớm như vậy đấy mà muốn giết người chẳng lẽ lại co tay co chân, đi giết từng người một à?
Huống hồ, đám Đỉa Độc kia chết rất quái dị, rất có thể là tự giết lẫn nhau tới chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại để cho một băng nhóm tội phạm lớn như vậy mà từ đại ca tới phường cắc ké tầng dưới giết lẫn nhau? Đúng là nghĩ kỹ là thấy sợ, làm thế nào mà được vậy?
“Cái đó... Ông chủ có biết chuyện này không? Ông ấy nói như thế nào?”
Ông chủ - không ai biết y là ai, chỉ biết y là một người nghệ sĩ tội phạm bí ẩn và mạnh mẽ, đã bày từng kế hoạch không chê vào đâu được cho đám người ác này. Có tin đồn rằng hai phần ba số tội phạm của đất nước đều nằm trong lòng bàn tay của y.
Tào Văn nằm vùng trong băng Đỉa Độc lâu như vậy, cũng không phải không có cơ hội bắt gọn một mẻ Đỉa Độc, chẳng qua bọn anh có mưu đồ nhiều hơn, muốn bắt được khối u ác tính “ông chủ” này. Chẳng ngờ Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện, Đỉa Độc cứ thế bị trực tiếp tiêu diệt.
Những đại ca này đang trò chuyện, điện thoại trên bàn của một người trong đó chợt vang lên. Vừa thấy người gọi điện thoại, trên mặt đang bày ra sự kiêu ngạo cuồng vọng của tên đại ca này nhanh chóng chuyển sang cẩn thận cung kính.
“Ông chủ?”
Bên kia truyền đến một giọng nam hòa nhã dễ nghe: “Kế hoạch ngày mai của các anh tạm dừng trước đi.”
“Cái này... Có sắp xếp nào khác không?”
“Ừ, tôi có chút chuyện muốn rời đi một thời gian, mấy anh ngoan ngoãn một chút.”
“Là, là vì chuyện Đỉa Độc sao?”
Không có câu trả lời ở bên kia, điện thoại đã bị cúp máy. Nhưng với trực giác của họ, đó chắc chắn là vì Đỉa Độc. Dù sao thì từ lúc ông chủ xuất hiện tới nay cũng chưa từng thất bại, chính phủ và các thế gia võ thuật cổ đại chẳng có cách nào làm gì được ông ấy. Tất cả các băng đảng cũng nằm trong tay của ông ấy, ông chủ muốn họ hủy diệt thì mới được hủy diệt. Bây giờ Đỉa Độc bị diệt toàn quân lặng yên không một tiếng động, chắc chắn ông ấy không thể chịu đựng được.