Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 150



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Sóng thần kinh hoàng đẩy tới từ xa, mọi người leo lên cao, sợ hãi và tuyệt vọng làm cho trái tim co thắt.

“Tận thế... Tận thế...” Cũng có những người đã không chạy nổi, từ bỏ ngồi thừ trên mặt đất, nhìn vào sóng thần cao chót vót ở phía xa. Song, những lời này của ông nào có phải để nói về sóng thần, bởi vì đôi mắt của ông di chuyển lên, nhìn về phía người đàn ông đứng trên bầu trời.

“Ha ha ha ha ha ha sợ hãi đi! Tuyệt vọng đi! Cho tao nhiều hơn nữa! Tao muốn nhiều hơn nữa! Tao là Chúa Tể của thế giới này, tao là Thần! Ha ha ha ha ha...” Người đàn ông cười lớn như một kẻ điên.

“Không, mày không phải là Thần, ma quỷ! Ma quỷ!”

Thậm chí Chính phủ các nước đã bất chấp mà dùng vũ kh1 hạt nh4n dù biết gây ảnh hưởng với con người và hành tinh này thế nào, dẫu gì ngã bệnh còn trị bệnh được, chứ chết rồi là chẳng còn hy vọng gì. Thế là họ bắn một số đầu đạn hạt nhân bay về phía tọa độ của người đàn ông cùng một lúc.

Mười quả đạn hạt nhân bay tới từ mọi hướng, thế mà người này vung tay lên là đám đầu đạn biến mất chẳng còn tăm hơi.

Không có gì xảy ra cả.

Các nguyên thủ quốc gia đưa từng đôi mắt nhìn sang, tràn đầy mệt mỏi và tuyệt vọng.

“Thưa Ngài! Xin hãy đi nhanh đi!”

“... Đi tới đâu?”

“Nhưng... Cũng không thể ngồi chờ chết được!” Giọng người nói chuyện càng nhỏ dần. Không ngồi chờ chết, còn có thể làm gì nữa? Chạy trốn tới đâu đây? Lên núi cao à? Loại núi nào giữ chân được người của một quốc gia kế tiếp? Loại máy bay nào có thể chống lại cuộc tấn công của ma quỷ này?

Thời gian dần trôi, có người không dằn lòng được mà bật ra một tiếng khóc nức nở.

“Tại sao... Tại sao...”

Âm thanh mờ mịt của sự sụp đổ ngày càng nhiều, tiếng khóc nhiều lên. Cái chết thật sự để người ta bi thương như thế.

Từng người cúi thấp đầu, chờ đợi tử vong phủ xuống. Mà tại thời điểm này trên màn hình lớn phía trước của họ, vệ tinh chụp lại được cảnh cách Chúa Tể không xa đột nhiên hiện ra một cánh cửa đá nặng nề, tiếng cười điên cuồng của Chúa Tể chợt im bặt.

... Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mọi người chậm nửa nhịp, vô thức ngẩng đầu lên rồi con ngươi thay đổi.

Cánh cửa đá mở ra, một nữ thần chiến đấu thần thánh và xinh đẹp bước ra khỏi đó, với cây bảo kiếm đầy hơi lạnh và con mắt còn sắt bén hơn kiếm, cô tới ngay trước mặt ác ma trong chớp mắt.

“Đó là cái gì?”

“Đó là...”

Đám người đang chạy điên cuồng bởi vì bản năng sinh tồn cũng nhận thấy hai bóng dáng lao vào nhau bèn dừng lại.

Giang Tinh Chước dựa vào ý nghĩ phải mau mà kết thúc, không nói đôi lời đã tung ra đòn tấn công. Từng lá bài lại phát ra ánh sáng, tổ hợp rồi lại phối hợp, người chơi Chúa Tể đối diện tuyệt không chống đỡ nổi, đó là chưa kể trong nháy mắt Giang Tinh Chước xuất hiện, hắn đã sợ hãi vì chính hắn cảm giác được hình như người tới là một vị thần.

Thần!

Mà hắn chỉ là một con người mà thôi!

Khí thế đã thấp đi một đoạn, lại bị thẻ bài biến hóa đa đoan vô tận tấn công khiến hắn khó mà đề phòng. Rất nhanh hắn đã bại lui liên tiếp, lộ ra một mặt chật vật yếu ớt.

“Ầm!” Chúa Tể kia đị đánh rơi như một viên đạn bắn từ bầu trời, hắn rơi xuống đất tạo thành một cái hố sâu.

Giang Tinh Chước cầm kiếm đứng trên bầu trời, mái tóc đen bị gió thổi phất phất. Cô hạ mắt nhìn nhân gian, có lẽ chính cô cũng không biết ánh mắt mình lộ ra lúc này như thế nào… Loại ánh mắt cay nghiệt lại từ bi này tràn ngập sự thần thánh.

Mà Chúa Tể kia miễn cưỡng lợi dụng năng lượng còn lại trị liệu chuyện gãy xương toàn thân mình. Hắn đứng lên với cơ thể đầy máu, kế đó quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Cầu Thần tha cho con một mạng, con bị dụ dỗ. Hệ thống Chúa Tể, là hệ thống Chúa Tể này hại con biến biến thành như vậy, cầu... “

Giang Tinh Chước chỉ sử dụng thẻ xóa bỏ là hắn biến mất không còn tăm hơi. Một lá bài khác trở lại trong tay cô, chính là thẻ phong ấn hệ thống Chúa Tể giả.

Giang Tinh Chước không nói nhiều đã xoay người biến mất trên không trung, mặc cho đám người phía dưới kích động lại đầy cảm xúc hô to.

Chúa Tể kia đã nhận Giang Tinh Chước là Thần cho nên bớt cho Giang Tinh Chước không ít chuyện. Cô trở về tháp thần, lại triệu hoán tín đồ của mình, sắp xếp cho bọn họ tiến vào thế giới này truyền giáo. Mặc dù không cần can thiệp thì họ cũng sẽ hình thành tính ngưỡng của riêng mình, nhưng không chắc mọi thứ sẽ diễn ra theo cách mình muốn nếu không có sự kiểm soát.

Thế là sau đó không lâu, một cánh cửa đá khác xuất hiện trong thế giới này, lần này có mấy nhà truyền giáo mặc áo choàng đỏ đi ra. Bọn họ có khả năng kỳ diệu như siêu nhân, là sứ giả của Thần, đến giúp con người ở đây xây dựng lại nhà cửa và bảo vệ gia đình.

Con người biết ơn đến rơi nước mắt, và phấn khích chẳng thôi, Thần đó, Thần thực sự đó! Họ là những đứa trẻ được Chúa ban phước!

Tất nhiên không chỉ có mỗi thế giới này, trên tay mỗi người chơi Chúa Tể sẽ có một số thế giới đang bị tra tấn, bởi vậy gi3t ch3t xong một tên, những thế giới nọ cũng biến thành vật trong bàn tay cô. Mà do người chơi Chúa Tể đã bị giết, cô có thể an tâm giao cho các tín đồ đi tới phát triển.

Lợi ích của việc thu thập niềm tin để có được những tín đồ đã được phản ánh một lần nữa, không tính đến cô có rất nhiều người để dùng mà tất cả toàn là tay lão làng giàu kinh nghiệm về cách truyền giáo.

Sắp xếp những thứ này thật tốt, Giang Tinh Chước lại nhìn về phía cánh cửa thứ hai trên Bản đồ Thời Không. Cô đưa tay chạm vào, cửa biến lớn hơn và cô mở ra đi vào.

...

Thế giới này bị bao phủ bởi những đêm vĩnh cửu và mùa đông giá rét, dường như vầng dương đã bỏ rơi họ, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi những bức tượng lạ kỳ. Nếu đến gần hơn để xem xét, sẽ phát hiện ra ngay đó là những người bị đóng băng. Nét mặt của bọn họ khác nhau, tư thế có nhiều khác biệt, trông giống như đột nhiên bị đông cứng thành một cột băng.

Đây là địa ngục, nhưng sự thật đã đưa họ xuống địa ngục sâu hơn.

Nếu các Chúa Tể không ở trong tháp thần mà lại xuất hiện trong một thế giới nhất định. Như vậy bọn họ không phải là người mới bắt đầu chiếm đóng thế giới đó thì cũng đang cảm nhấy nó không còn giá trị và muốn phá hủy thế giới.

Chúa Tể này đến để phá hủy thế giới, y mang theo đám cắc ké giống như một bầy ác ma.

“Mấy bạn nhìn này.” Y mỉm cười nói thật lịch sự với dám người sống sót trong căn cứ của người sống. Bàn tay y duỗi ra, một tác phẩm điêu khắc băng bay vào bàn tay của y. Y nắm lấy đầu của một tác phẩm điêu khắc bằng băng và bóp thật nhẹ, cái cây băng đó đã vỡ nát, “Người này vẫn còn sống đấy.”

Đầu trong tác phẩm điêu khắc vỡ vụn còn một chút máu sót lại dính vào tay y. Màu đỏ tươi đó đã k1ch thích đôi mắt của những người sống sót.

“Ừm, à, ừ rất tốt, rất tốt, mùi vị không tệ, nhiều hơn một chút nào.” Tận hưởng những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, y mỉm cười lộ ra nụ cười càng ấm áp.

Y và người của mình phá vỡ từng bức tượng băng như một trò chơi, một số người trong tác phẩm điêu khắc này đã đã bị đóng băng đến chết rét, song, lại có nhiều người bị đông cứng nhanh chóng nên chỉ đi vào trạng thái ngủ đông, có khả năng cứu được.

Nhưng cơ hội này là rất thấp, nhiều khả năng tan băng là họ sẽ chết ngay. Các nhà khoa học vì thế mà cố gắng mấy năm, mọi người cũng mang theo hy vọng mong manh kiên trì tới bây giờ. Kết quả được người ta cho biết sự thật, sự thật là đừng ai mong chạy khỏi vì những thảm họa này do con người cố ý tạo ra.

“Được rồi, kết thúc đi.” Chúa Tể chơi chán, chuẩn bị tung ra uy quyền, tính làm một hơi nổ tung tất cả các tác phẩm điêu khắc băng trên toàn thế giới, “Xem pháo hoa nào.”

Một cánh cửa đá đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.

Người chơi Chúa Tể phi pháp nheo mắt cảnh giác.

Giang Tinh Chước đi ra khỏi cửa, hạ mắt nhìn thế giới bên dưới.

Vừa đối mặt với cặp mắt của Giang Tinh Chước, trái tim y bỗng chìm xuống. Hỏng bét, nguy rồi… Cái này, chẳng lẽ đây là…

“Ầm!”

“Thần... Thần... Ha ha nhìn thấy Thần cũng coi như ông đây không uổng công…”

Người chơi Chúa Tể và tất cả những người của y đã biến mất.

Vào ngày này, con người trên thế giới này sẽ không bao giờ quên Thần đến trên thế giới, nâng lên một mặt trời mới cho họ, đêm vĩnh cửu và mùa đông đã tránh xa hệt như cơn ác mộng kia.

Không chỉ vậy, cô còn gửi sứ giả của mình đến để giúp họ xây dựng lại nhà cửa, cung cấp sức mạnh và công nghệ để giúp những người bị đóng băng hồi sinh.

Con người cảm động khóc thút thít, bán mạng kiên trì đến bây giờ thực sự quá tuyệt vời.

Giang Tinh Chước trở lại tháp thần, tiếp tục triệu tập các tín đồ, tiếp tục sắp xếp công việc, tiếp tục mở cửa đá.

...

“Cô...”

“Ầm!”

...

“Thần.”

“Ầm!”

...

“Cái...”

“Ầm!”

...

Trên Bản đồ Thời Không, mấy cánh cửa lần lượt biến mất, từng cái thẻ phong ấn gia tăng, rất nhanh đã có một xấp nhỏ. Tấm cuối cùng bay qua đã bị ngón tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng kẹp lấy.

Giang Tinh Chước nhìn hai tay mình: “Thì ra là như thế, tôi hiểu rồi, "Người Giữ Lời Ước" có ý thế này.”

...

Miền Bất Tử.

Có một sự im lặng trong Tháp Du Hí.

Tất cả các chủng tộc há hốc mồm nhìn vào chùm tia sang trong tháp. Bọn họ tận mắt chứng kiến những chùm ánh sáng bên trong bảng xếp hạng mấy người tắt đi lần lượt, chứng minh rằng chủ nhân hệ thống Chúa Tể đã bị giết.

Bị giết nhưng không có người chơi Chúa Tể mới xuất hiện, điều này chẳng được bình thường. Họ đã nhận ra có nhân tố bất ổn nào đã xuất hiện.

“... Trò chơi này?” Ác quỷ nhìn về phía người bạn ma của mình.

Con ma: “Hẳn có Thần nào làm rồi. Chờ thêm chút nữa đi, đây là trò chơi mà Thần Sáng Thế mở ra. Có khi Thần nọ không biết, chờ Thần đó biết rồi thì trò chơi sẽ sớm được khôi phục.”

Cho dù đó bên trận doanh tà ác hay là trận doanh hiền lành, bên nào cũng yêu Thần Sáng Thế, tôn trọng Thần Sáng Thế, và con ma lại cho rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm.

“Hả? Đây là trò chơi của Thần Sáng Thế?” Con quỷ đã bị sốc.

“Hả? Mày không biết sao?”

“Tao không biết đâu! Thần Sáng Thế sáng tạo trò chơi này làm gì?”

“Kiểm tra bản chất con người.”

“Kiểm tra bản chất con người để làm gì?”

“Ai biết được? Có lẽ những người vượt qua bài kiểm tra sẽ nhận được phần thưởng, thu hoạch được chức thần gì đấy.”

“Ồ...” Con quỷ gật đầu, hóa ra là như vậy. Nhưng... Nghĩ kỹ lại là thấy có chỗ không đúng. Dùng thứ này để kiểm tra bản chất con người, trả giá bằng mấy thế giới cùng sinh mệnh mấy chục tỷ nhân loại cũng không tiếc. Phải có phần thưởng hậu hĩnh cỡ nào mới đáng để chọn người may mắn như vậy?

Bên trong tầng cao nhất.

Các vị thần nhìn về phía nữ Thần Sáng Thế với thần sắc khác nhau.

Vẻ mặt nữ thần vẫn ôn hòa như vậy, dường như chẳng màng tới hành vi khiêu khích này.

- -----oOo------