Hai thiếu niên quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe bốc cháy dữ dội từ trong ra ngoài. Chúng thở hổn hển, cứng đơ nhìn nhau.
Tại thời điểm này trong đầu tụi nó nhớ đến thông báo của nhà nước về chuyện phong tỏa một chiều ở mấy thành phố, sống lưng chúng có cảm giác lạnh lẽo bò lên.
Nhưng tụi nó vẫn không từ bỏ người trong chiếc xe đó, lỡ có phép màu, người đó còn sống thì sao? Ấy nhưng phép lạ đã không xảy ra. Tụi nó chạy tới chỉ thấy được cơ thể đang cháy trên ghế lái trong hơi nóng phả vào mặt chẳng có bất kỳ phản ứng gì, người này đã chết.
Chu Bái lộ vẻ mờ mịt, sinh ra trong giới nhà giàu, từ nhỏ đến lớn đều thấy cảnh vật tốt đẹp, lần đầu tiên trải qua và nhìn thấy cái chết xảy ra nói với cậu mà nói đã có ảnh hưởng lớn khôn cùng.
“Chúng… Chúng ta về trước đi.” Hách Thành kêu. Điện thoại di động của hai đứa, cái thứ mà một bị vỡ màn hình, một lại vào nước, chẳng còn cách sử dụng. Nơi này cũng không ít người qua lại, chắc chắn có những người khác báo cảnh sát, tụi nó nên quay trở lại tìm cha mẹ trước.
Chu Bái gật đầu.
“Cha, cha để con trai dắt đi cho.” Hách Thành nói xong là đã sợ hãi nắm lấy tay Chu Bái, muốn mặt mũi gì chứ? Mạng suýt mất thì cần mặt mũi gì nữa!
Chu Bái cũng không có tâm tình ghê tởm, cậu nắm chặt tay thằng bạn.
Tụi nó đi một mạch và phát hiện ra có một tai nạn xe liên hoàn trên con đường này, có chiếc xiêu vẹo méo mó, một số đã bị lật, trên kính chắn gió toàn là máu. Xe cứu thương và xe cảnh sát vẫn chưa đến, có người qua đường và chủ sở hữu xe không có vấn đề xuống xe cứu người. Cả hai cũng ngay lập tức đi qua để tham gia vào đội cứu hộ.
Nhưng Chu Bái mới cúi người xuống thì thấy cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện. Chân cậu lại di chuyển nhanh hơn đầu óc cậu một bước. Cậu đưa tay kéo Hách Thành lại rồi vừa chạy vừa rống lên: “Sắp nổ tung rồi! Chạy đi! Chạy đi!!”
Có người phản ứng kịp bèn chạy đi theo.
Ngay trong khoảnh khắc đó, chiếc xe đầu tiên phát nổ. Nguyên nhân do một trong những xe ô tô gặp nạn phía trước là xe bồn chở xăng dầu, xăng chảy ra ngoài gặp mưa cuốn trôi khiến xăng vương vãi trên mặt đất. Chiếc xe kia nổ tung xong là ngay lập tức gây ra một loạt các phản ứng dây chuyền. Ngọn lửa nhanh chóng lướt tới như một con rắn đang trườn, nó bùng lên là mấy chiếc xe phát nổ từng cái một.
Chu Bái và Hách Thành cảm giác được làn sóng nhiệt đuổi theo phía sau thì chạy một hơi trở lại cư xá cách đó không xa mà chẳng dám quay đầu lại nhìn cảnh tượng thảm thiết kia.
Hai đứa chật vật trở về nhà Hách Thành. Cửa vừa mở ra, mẹ Hách Thành đang cầm điện thoại với vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Bà nhìn thấy bộ dáng lấm lem của hai đứa nhỏ bèn vội vàng cho tụi nó vào.
“Chu Bái, mẹ con vừa mới gọi điện thoại tới, con mau gọi lại cho bà ấy đi!” Mẹ Hách Thành cho hay.
“Vâng, cảm ơn dì.”
Chu Bái cầm điện thoại của mẹ Hách Thành đưa tới rồi đi vào phòng vệ sinh. Cậu ngồi xuống đất, ôm đầu th0 dốc đôi lần, đè nén cảm xúc trong lòng không để cho mình khóc thành tiếng. Một lúc lâu sau cậu mới gọi điện thoại cho Tưởng Như Yên.
Bên kia lập tức bắt máy, đầu tiên mẹ hỏi cậu có sao không. Nghe được bên kia không có việc gì thì bà bắt đầu mắng chửi, lúc này Chu Bái cũng không sợ tiếng la của mẹ nữa, vừa rồi nhiều lần lướt qua Tử Thần là thế, thiếu chút nữa cậu không còn nghe được giọng ấy rồi.
Cậu vừa lắng nghe vừa cúi đầu nhìn vào đôi giày trên bàn chân của mình. Đột nhiên cậu nhận ra đôi giày này khô rồi.
Cái gì?
Chu Bái sợ ngây người, vội vàng giơ một chân lên nhìn kỹ. Giày khô thật, mưa lâu như vậy, toàn thân hay cả đôi vớ của cậu cũng ướt sũng, hết lần này tới lần khác đôi giày này lại khô rang, ngay cả đệm giày bên trong cũng khô!
Đôi giày mà ông ngoại tặng có kiểu dáng và thương hiệu chẳng làm cậu thích, nhưng bởi vì ông ngoại tặng nên cậu cũng mang vào. Hôm nay đi ra ngoài cũng tiện chân mang theo, chả lẽ nó là giày chống nước à?
Không... Cậu mở vòi nước để để nước vào trong giày thì thấy nước đã không được chặn như dạng vật liệu chống thấm nước mà nó cứ thấm xuống. Nước thấm vào mà giày vẫn còn khô! Cái này không khoa học lắm đâu!
Chu Bái nghĩ đến phản ứng của mình đêm nay có thể nói là tiên tri. Cậu biết rõ mình không có năng lực này, bỗng nhiên cậu có một phỏng đoán, chẳng lẽ...
“Mẹ... Đôi giày mà ông ngoại tặng con ấy, nó không phải là đôi giày bình thường đúng không?” Chu Bái hỏi. Cậu nhớ rõ lúc mình vừa xỏ đôi giày vào, dường như Tưởng Như Yên thuận miệng nói một câu đôi giày này đẹp mắt, bảo cậu sau này ra ngoài cứ mang đôi giày này. Thật sự là thuận miệng nhắc tới sao? Mẹ có biết gì không?
Lúc này, Tưởng Như Yên cũng không giấu cậu nữa. Bà sợ cậu cởi giày ra, đến lúc gặp nguy hiểm thì phải tính sao đây. Vì thế bà lập tức nói cho cậu biết.
Chu Bái nghe được thì trợn mắt cứng lưỡi.
Lúc này điện thoại di động của Tưởng Như Yên bị cướp đi, giọng nói của ông cụ truyền tới: “Nhóc con, con có ngủ cũng không nên tháo đôi giày này ra, biết không? Miễn là nó không nằm trong vùng nguy hiểm khiến đôi giày không thể thoát ra ngoài, nó sẽ đưa con tránh đi. Ông sẽ sắp xếp cho con đi ra ngoài ngay lập tức. Mấy lúc này con đừng có ra khỏi cửa!”
Chu Bái vội vàng nhét giày vào chân, còn buộc dây giày lại.
Có người nhà ở phía sau, Chu Bái đã yên tâm. Buổi tối ngủ với Hách Thành, cậu chẳng cởi giày ra. Hách Thành vừa thấy cậu mang giày đi ngủ thì quái dị kêu lên.
“Câm miệng, hôm nay đôi giày này đưa chúng ta tránh nguy hiểm vài lần, để nó đi ngủ thì sao chứ?”
“Con sai rồi cha, con im miệng đây.” Hách Thành lập tức nói.
“Con trai ngoan, tắt đèn đi.”
...
Ôn Nhược Ngôn nhìn chằm chằm vào đoạn đường này, đôi mắt nheo lại.
Hai thiếu niên này... Không, thiếu niên cao kia phản ứng không thích hợp, sao lại cứ như đã biết trước? Nhắm mắt lại mà biết có đinh bắn tới và né tránh hoàn mỹ? Còn có một vụ nổ liên hoàn nơi đó, với góc độ của cậu bé thì chẳng thể nào thấy chiếc xe nổ đầu tiên. Gần 10 giây trước khi chiếc xe phát nổ, cậu bé lại hét lên và nói rằng nó sẽ phát nổ.
Anh chụp màn hình khuôn mặt của Chu Bái, chuẩn bị dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt để tìm ra danh tính của cậu ta.
Sau đó không lâu, anh thấy một video giám sát khác, lần này không phải là từ máy giám sát giao thông mà lại từ máy giám sát ở trung tâm mua sắm trong thành phố J.
Đây cũng là chỗ có tai nạn nghiêm trọng ở thành phố J. Thành phố J cũng đang trong thời tiết mưa lớn nhưng lại nghiêm trọng hơn thành phố N một chút vì có gió mạnh.
Mái nhà của khu trung tâm mua sắm đã bị gió mạnh thổi bay, cơn bão tràn vào. Điều tồi tệ nhất là trung tâm mua sắm đang được mở rộng trên tầng cao nhất, mái nhà bị thổi bay làm vô số vật liệu xây dựng giáng xuống từ bầu trời. Chúng đập xuống trong khi các cửa hàng bên dưới lại có rất nhiều khách hàng tụ họp. Bọn họ là những người tới mua nhu yếu phẩm hằng ngày trong thời gian này vì muốn ở trong nhà.
Đám đông bên dưới hoảng sợ dạt tứ phía, một số người phản ứng quá chậm, hoàn toàn chẳng nhận ra chuyện gì; có người bị đụng ngã; có người trượt chân vì nước mưa làm mặt đất cửa hàng trơn trượt.
Cách đây không lâu Lương Kiệt mới để hành lý ở khách sạn gần đó. Anh đến siêu thị ở trung tâm thương mại để mua đồ dùng hằng ngày và chẳng để thông báo đóng thành phố của Chính phủ vào mắt. Anh hoàn toàn chẳng màng là thế nhưng bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, trong đó còn có một người mẹ đang bế đứa bé, thì đồng tử anh co rụt lại và lập tức hành động.
Áo Tiềm Ẩn làm cho anh đi lại nhanh nhẹn giống như gió nhẹ, còn có thể bay một đoạn cực ngắn. Anh lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước mặt hai mẹ con. Bằng thẻ Dốc Sức, thẻ cho anh có sức mạnh tới mức một đấm là đánh chết một người đàn ông vạm vỡ trong vòng ba phút, anh vớt người ta lên rồi đặt ở hành lang an toàn. Kế đó anh lại biến mất tại chỗ và tiếp tục đi vớt người.
Tốc độ và hành động nhanh đến nỗi thậm chí người được còn không phản ứng kịp. Họ chỉ cảm thấy trong chớp mắt, mình đã từ ngoài lộ thiên nguy hiểm chạy tới dưới hành lang có mái che. Giây tiếp theo, những vật liệu xây dựng rơi xuống từ trên trời, chúng lao vùn vụt đập xuống với sức mạnh kinh khủng. Nếu như nện vào cơ thể con người, đừng nói xương bị đập vỡ, sợ rằng nội tạng cũng bể nát.
“Vừa rồi...” Đến khi họ quay đầu để tìm ân nhân cứu mạng, họ chẳng thể tìm thấy ai. Nếu không phải người được cứu không chỉ có một mình họ, hầu như tất cả đều nghĩ rằng đó là ảo giác, họ không ở quảng trường ngoài trời, không ngã nhào trên mặt đất, hay suýt nữa bị đập chết bởi vật liệu xây dựng rơi xuống từ trên trời.
Tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi, đứa bé con thì oa oa khóc lên, mấy cô gái cũng sợ tới mức bật khóc, ngoài miệng thêm phần nức nở nói với ân nhân cứu mạng vô hình: “Cảm ơn, cảm ơn...”
Mấy người đàn ông được giải cứu cũng nói với một khuôn mặt sợ hãi: “Cảm ơn...”
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thực sự có người cứu họ. Họ vẫn mơ hồ nhớ được nhiệt độ cơ thể và cánh tay mạnh mẽ, chắc chắn là vị cao thủ nào làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên. Đất nước to lớn với hàng ngàn năm lịch sử và văn hóa, chắc chắn có rất nhiều cao thủ tồn tại mà họ chẳng biết tới.
Đứng cách đó không xa, Lương Kiệt, người chẳng giống một anh hùng cường tráng có cơ bắp rắn chắc, giật mình. Con tim như vùng nước chết bỗng nhiên rung động thoáng qua.
Anh chẳng nghĩ kỹ mà theo phản xạ sử dụng những thẻ bài ấy. Anh đã thuộc làu chức năng của chúng vì hễ mà anh rảnh rỗi là sẽ lấy ra xem xét. Trong đầu anh cứ tưởng tượng mình dùng những thẻ này đi ám sát đám người cướp đi ánh sáng của anh. Anh nghĩ rằng mình bi3n thái lắm, đã biến thành một bộ dạng đáng sợ khác.
Anh xem những lá bài này là hóa thân của hận thù từ nội tâm của mình. Vẫn là “Bộ Đồ Ám Sát”, nhưng ngày hôm nay “Bộ Đồ Ám Sát”lại được dùng để cứu người.
Đột nhiên đứa trẻ đang khóc oa oa nhìn thấy anh bèn ngừng khóc và nhìn anh với đôi mắt ướt sũng tinh khiết. Nó đưa tay ra cho anh như thể đã nhận ra anh.
Không biết tại sao mà hốc mắt Lương Kiệt hơi nóng lên.
...
Ôn Nhược Ngôn cũng cho rằng mình gặp ảo giác, nếu không rõ ràng người đàn ông kia còn ở trên thang máy một giây trước, vì sao đột nhiên biến mất tại chỗ. Còn người vốn suýt nữa bị đập chết lại chợt bị kéo ra ngoài, thoát khỏi nguy hiểm.
Anh giảm tốc độ video giám sát, cứ một mực giảm tới bốn lần, mới thấy rõ quỹ đạo hành động của Lương Kiệt. Thậm chí anh còn nhìn thấy áo gió màu đen (Áo Tiềm Ẩn) xuất hiện trên người anh ta.
Tim Ôn Nhược Ngôn đập nhanh hơn. Nếu như vừa rồi anh thấy kỹ năng né tránh giống như tiên tri chưa biết của Chu Bái mà còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, thì nay sau khi nhìn thấy Lương Kiệt, anh bỗng nhiên có một phỏng đoán... Nếu Tử Thần cũng xuất hiện, như vậy có gì mà không thể nếu trên thế giới này tồn tại nhiều sinh linh thần bí với sức mạnh chứ?
Anh ngay lập tức sử dụng hệ thống nhận dạng khuôn mặt và nhanh chóng biết danh tính của họ.
Chu Bái, 18 tuổi, theo học tại trường trung học trọng điểm thành phố N, học sinh lớp 12, là cháu ngoại nhà họ Tưởng giàu nhất thành phố P; mẹ là Tưởng Như Yên, nữ tỷ phú thành phố N; cha là nghệ sĩ nổi tiếng, Chu Thành Ca.
Lương Kiệt thậm chí còn đặc biệt hơn, là nghi phạm đầu tiên và thậm chí là duy nhất trong một vụ giết người hàng loạt đẫm máu và bạo lực, hiện đang trong trường hợp mọi người biết anh ta đã giết người nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội anh ta.
Các đây không lâu hai người này còn chỉ là người bình thường. Vấn đề là vào một ngày, Lương Kiệt bỗng nhiên chuyển đi gần như tất cả tiền tiết kiệm của mình, hơn nữa ngày hôm sau, anh ta mạnh mẽ xông tới bệnh viện tư nhân muốn gặp ông ngoại của Chu Bái. Anh ta không chỉ gặp được mà không biết vì sao ông ngoại Chu Bái lại cho anh ta 2 ức. Sau đó vào lúc ban đêm, ông Tưởng, người đã bị phán sẽ chết, đột nhiên xuất viện với tinh thần thoải mái.
Hai người này có liên quan. Những gì họ có được phải là sức mạnh của cùng một nguồn.
Và phần sức mạnh này có lẽ là cơ hội duy nhất cho con người sống sót dưới lưỡi hái của Tử Thần!
Chương 66: Tận thế của nhân loại (2)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Hai thiếu niên quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe bốc cháy dữ dội từ trong ra ngoài. Chúng thở hổn hển, cứng đơ nhìn nhau.
Tại thời điểm này trong đầu tụi nó nhớ đến thông báo của nhà nước về chuyện phong tỏa một chiều ở mấy thành phố, sống lưng chúng có cảm giác lạnh lẽo bò lên.
Nhưng tụi nó vẫn không từ bỏ người trong chiếc xe đó, lỡ có phép màu, người đó còn sống thì sao? Ấy nhưng phép lạ đã không xảy ra. Tụi nó chạy tới chỉ thấy được cơ thể đang cháy trên ghế lái trong hơi nóng phả vào mặt chẳng có bất kỳ phản ứng gì, người này đã chết.
Chu Bái lộ vẻ mờ mịt, sinh ra trong giới nhà giàu, từ nhỏ đến lớn đều thấy cảnh vật tốt đẹp, lần đầu tiên trải qua và nhìn thấy cái chết xảy ra nói với cậu mà nói đã có ảnh hưởng lớn khôn cùng.
“Chúng… Chúng ta về trước đi.” Hách Thành kêu. Điện thoại di động của hai đứa, cái thứ mà một bị vỡ màn hình, một lại vào nước, chẳng còn cách sử dụng. Nơi này cũng không ít người qua lại, chắc chắn có những người khác báo cảnh sát, tụi nó nên quay trở lại tìm cha mẹ trước.
Chu Bái gật đầu.
“Cha, cha để con trai dắt đi cho.” Hách Thành nói xong là đã sợ hãi nắm lấy tay Chu Bái, muốn mặt mũi gì chứ? Mạng suýt mất thì cần mặt mũi gì nữa!
Chu Bái cũng không có tâm tình ghê tởm, cậu nắm chặt tay thằng bạn.
Tụi nó đi một mạch và phát hiện ra có một tai nạn xe liên hoàn trên con đường này, có chiếc xiêu vẹo méo mó, một số đã bị lật, trên kính chắn gió toàn là máu. Xe cứu thương và xe cảnh sát vẫn chưa đến, có người qua đường và chủ sở hữu xe không có vấn đề xuống xe cứu người. Cả hai cũng ngay lập tức đi qua để tham gia vào đội cứu hộ.
Nhưng Chu Bái mới cúi người xuống thì thấy cảm giác tim đập nhanh lại xuất hiện. Chân cậu lại di chuyển nhanh hơn đầu óc cậu một bước. Cậu đưa tay kéo Hách Thành lại rồi vừa chạy vừa rống lên: “Sắp nổ tung rồi! Chạy đi! Chạy đi!!”
Có người phản ứng kịp bèn chạy đi theo.
Ngay trong khoảnh khắc đó, chiếc xe đầu tiên phát nổ. Nguyên nhân do một trong những xe ô tô gặp nạn phía trước là xe bồn chở xăng dầu, xăng chảy ra ngoài gặp mưa cuốn trôi khiến xăng vương vãi trên mặt đất. Chiếc xe kia nổ tung xong là ngay lập tức gây ra một loạt các phản ứng dây chuyền. Ngọn lửa nhanh chóng lướt tới như một con rắn đang trườn, nó bùng lên là mấy chiếc xe phát nổ từng cái một.
Chu Bái và Hách Thành cảm giác được làn sóng nhiệt đuổi theo phía sau thì chạy một hơi trở lại cư xá cách đó không xa mà chẳng dám quay đầu lại nhìn cảnh tượng thảm thiết kia.
Hai đứa chật vật trở về nhà Hách Thành. Cửa vừa mở ra, mẹ Hách Thành đang cầm điện thoại với vẻ mặt khẩn trương lo lắng. Bà nhìn thấy bộ dáng lấm lem của hai đứa nhỏ bèn vội vàng cho tụi nó vào.
“Chu Bái, mẹ con vừa mới gọi điện thoại tới, con mau gọi lại cho bà ấy đi!” Mẹ Hách Thành cho hay.
“Vâng, cảm ơn dì.”
Chu Bái cầm điện thoại của mẹ Hách Thành đưa tới rồi đi vào phòng vệ sinh. Cậu ngồi xuống đất, ôm đầu th0 dốc đôi lần, đè nén cảm xúc trong lòng không để cho mình khóc thành tiếng. Một lúc lâu sau cậu mới gọi điện thoại cho Tưởng Như Yên.
Bên kia lập tức bắt máy, đầu tiên mẹ hỏi cậu có sao không. Nghe được bên kia không có việc gì thì bà bắt đầu mắng chửi, lúc này Chu Bái cũng không sợ tiếng la của mẹ nữa, vừa rồi nhiều lần lướt qua Tử Thần là thế, thiếu chút nữa cậu không còn nghe được giọng ấy rồi.
Cậu vừa lắng nghe vừa cúi đầu nhìn vào đôi giày trên bàn chân của mình. Đột nhiên cậu nhận ra đôi giày này khô rồi.
Cái gì?
Chu Bái sợ ngây người, vội vàng giơ một chân lên nhìn kỹ. Giày khô thật, mưa lâu như vậy, toàn thân hay cả đôi vớ của cậu cũng ướt sũng, hết lần này tới lần khác đôi giày này lại khô rang, ngay cả đệm giày bên trong cũng khô!
Đôi giày mà ông ngoại tặng có kiểu dáng và thương hiệu chẳng làm cậu thích, nhưng bởi vì ông ngoại tặng nên cậu cũng mang vào. Hôm nay đi ra ngoài cũng tiện chân mang theo, chả lẽ nó là giày chống nước à?
Không... Cậu mở vòi nước để để nước vào trong giày thì thấy nước đã không được chặn như dạng vật liệu chống thấm nước mà nó cứ thấm xuống. Nước thấm vào mà giày vẫn còn khô! Cái này không khoa học lắm đâu!
Chu Bái nghĩ đến phản ứng của mình đêm nay có thể nói là tiên tri. Cậu biết rõ mình không có năng lực này, bỗng nhiên cậu có một phỏng đoán, chẳng lẽ...
“Mẹ... Đôi giày mà ông ngoại tặng con ấy, nó không phải là đôi giày bình thường đúng không?” Chu Bái hỏi. Cậu nhớ rõ lúc mình vừa xỏ đôi giày vào, dường như Tưởng Như Yên thuận miệng nói một câu đôi giày này đẹp mắt, bảo cậu sau này ra ngoài cứ mang đôi giày này. Thật sự là thuận miệng nhắc tới sao? Mẹ có biết gì không?
Lúc này, Tưởng Như Yên cũng không giấu cậu nữa. Bà sợ cậu cởi giày ra, đến lúc gặp nguy hiểm thì phải tính sao đây. Vì thế bà lập tức nói cho cậu biết.
Chu Bái nghe được thì trợn mắt cứng lưỡi.
Lúc này điện thoại di động của Tưởng Như Yên bị cướp đi, giọng nói của ông cụ truyền tới: “Nhóc con, con có ngủ cũng không nên tháo đôi giày này ra, biết không? Miễn là nó không nằm trong vùng nguy hiểm khiến đôi giày không thể thoát ra ngoài, nó sẽ đưa con tránh đi. Ông sẽ sắp xếp cho con đi ra ngoài ngay lập tức. Mấy lúc này con đừng có ra khỏi cửa!”
Chu Bái vội vàng nhét giày vào chân, còn buộc dây giày lại.
Có người nhà ở phía sau, Chu Bái đã yên tâm. Buổi tối ngủ với Hách Thành, cậu chẳng cởi giày ra. Hách Thành vừa thấy cậu mang giày đi ngủ thì quái dị kêu lên.
“Câm miệng, hôm nay đôi giày này đưa chúng ta tránh nguy hiểm vài lần, để nó đi ngủ thì sao chứ?”
“Con sai rồi cha, con im miệng đây.” Hách Thành lập tức nói.
“Con trai ngoan, tắt đèn đi.”
...
Ôn Nhược Ngôn nhìn chằm chằm vào đoạn đường này, đôi mắt nheo lại.
Hai thiếu niên này... Không, thiếu niên cao kia phản ứng không thích hợp, sao lại cứ như đã biết trước? Nhắm mắt lại mà biết có đinh bắn tới và né tránh hoàn mỹ? Còn có một vụ nổ liên hoàn nơi đó, với góc độ của cậu bé thì chẳng thể nào thấy chiếc xe nổ đầu tiên. Gần 10 giây trước khi chiếc xe phát nổ, cậu bé lại hét lên và nói rằng nó sẽ phát nổ.
Anh chụp màn hình khuôn mặt của Chu Bái, chuẩn bị dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt để tìm ra danh tính của cậu ta.
Sau đó không lâu, anh thấy một video giám sát khác, lần này không phải là từ máy giám sát giao thông mà lại từ máy giám sát ở trung tâm mua sắm trong thành phố J.
Đây cũng là chỗ có tai nạn nghiêm trọng ở thành phố J. Thành phố J cũng đang trong thời tiết mưa lớn nhưng lại nghiêm trọng hơn thành phố N một chút vì có gió mạnh.
Mái nhà của khu trung tâm mua sắm đã bị gió mạnh thổi bay, cơn bão tràn vào. Điều tồi tệ nhất là trung tâm mua sắm đang được mở rộng trên tầng cao nhất, mái nhà bị thổi bay làm vô số vật liệu xây dựng giáng xuống từ bầu trời. Chúng đập xuống trong khi các cửa hàng bên dưới lại có rất nhiều khách hàng tụ họp. Bọn họ là những người tới mua nhu yếu phẩm hằng ngày trong thời gian này vì muốn ở trong nhà.
Đám đông bên dưới hoảng sợ dạt tứ phía, một số người phản ứng quá chậm, hoàn toàn chẳng nhận ra chuyện gì; có người bị đụng ngã; có người trượt chân vì nước mưa làm mặt đất cửa hàng trơn trượt.
Cách đây không lâu Lương Kiệt mới để hành lý ở khách sạn gần đó. Anh đến siêu thị ở trung tâm thương mại để mua đồ dùng hằng ngày và chẳng để thông báo đóng thành phố của Chính phủ vào mắt. Anh hoàn toàn chẳng màng là thế nhưng bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, trong đó còn có một người mẹ đang bế đứa bé, thì đồng tử anh co rụt lại và lập tức hành động.
Áo Tiềm Ẩn làm cho anh đi lại nhanh nhẹn giống như gió nhẹ, còn có thể bay một đoạn cực ngắn. Anh lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước mặt hai mẹ con. Bằng thẻ Dốc Sức, thẻ cho anh có sức mạnh tới mức một đấm là đánh chết một người đàn ông vạm vỡ trong vòng ba phút, anh vớt người ta lên rồi đặt ở hành lang an toàn. Kế đó anh lại biến mất tại chỗ và tiếp tục đi vớt người.
Tốc độ và hành động nhanh đến nỗi thậm chí người được còn không phản ứng kịp. Họ chỉ cảm thấy trong chớp mắt, mình đã từ ngoài lộ thiên nguy hiểm chạy tới dưới hành lang có mái che. Giây tiếp theo, những vật liệu xây dựng rơi xuống từ trên trời, chúng lao vùn vụt đập xuống với sức mạnh kinh khủng. Nếu như nện vào cơ thể con người, đừng nói xương bị đập vỡ, sợ rằng nội tạng cũng bể nát.
“Vừa rồi...” Đến khi họ quay đầu để tìm ân nhân cứu mạng, họ chẳng thể tìm thấy ai. Nếu không phải người được cứu không chỉ có một mình họ, hầu như tất cả đều nghĩ rằng đó là ảo giác, họ không ở quảng trường ngoài trời, không ngã nhào trên mặt đất, hay suýt nữa bị đập chết bởi vật liệu xây dựng rơi xuống từ trên trời.
Tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi, đứa bé con thì oa oa khóc lên, mấy cô gái cũng sợ tới mức bật khóc, ngoài miệng thêm phần nức nở nói với ân nhân cứu mạng vô hình: “Cảm ơn, cảm ơn...”
Mấy người đàn ông được giải cứu cũng nói với một khuôn mặt sợ hãi: “Cảm ơn...”
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thực sự có người cứu họ. Họ vẫn mơ hồ nhớ được nhiệt độ cơ thể và cánh tay mạnh mẽ, chắc chắn là vị cao thủ nào làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên. Đất nước to lớn với hàng ngàn năm lịch sử và văn hóa, chắc chắn có rất nhiều cao thủ tồn tại mà họ chẳng biết tới.
Đứng cách đó không xa, Lương Kiệt, người chẳng giống một anh hùng cường tráng có cơ bắp rắn chắc, giật mình. Con tim như vùng nước chết bỗng nhiên rung động thoáng qua.
Anh chẳng nghĩ kỹ mà theo phản xạ sử dụng những thẻ bài ấy. Anh đã thuộc làu chức năng của chúng vì hễ mà anh rảnh rỗi là sẽ lấy ra xem xét. Trong đầu anh cứ tưởng tượng mình dùng những thẻ này đi ám sát đám người cướp đi ánh sáng của anh. Anh nghĩ rằng mình bi3n thái lắm, đã biến thành một bộ dạng đáng sợ khác.
Anh xem những lá bài này là hóa thân của hận thù từ nội tâm của mình. Vẫn là “Bộ Đồ Ám Sát”, nhưng ngày hôm nay “Bộ Đồ Ám Sát”lại được dùng để cứu người.
Đột nhiên đứa trẻ đang khóc oa oa nhìn thấy anh bèn ngừng khóc và nhìn anh với đôi mắt ướt sũng tinh khiết. Nó đưa tay ra cho anh như thể đã nhận ra anh.
Không biết tại sao mà hốc mắt Lương Kiệt hơi nóng lên.
...
Ôn Nhược Ngôn cũng cho rằng mình gặp ảo giác, nếu không rõ ràng người đàn ông kia còn ở trên thang máy một giây trước, vì sao đột nhiên biến mất tại chỗ. Còn người vốn suýt nữa bị đập chết lại chợt bị kéo ra ngoài, thoát khỏi nguy hiểm.
Anh giảm tốc độ video giám sát, cứ một mực giảm tới bốn lần, mới thấy rõ quỹ đạo hành động của Lương Kiệt. Thậm chí anh còn nhìn thấy áo gió màu đen (Áo Tiềm Ẩn) xuất hiện trên người anh ta.
Tim Ôn Nhược Ngôn đập nhanh hơn. Nếu như vừa rồi anh thấy kỹ năng né tránh giống như tiên tri chưa biết của Chu Bái mà còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, thì nay sau khi nhìn thấy Lương Kiệt, anh bỗng nhiên có một phỏng đoán... Nếu Tử Thần cũng xuất hiện, như vậy có gì mà không thể nếu trên thế giới này tồn tại nhiều sinh linh thần bí với sức mạnh chứ?
Anh ngay lập tức sử dụng hệ thống nhận dạng khuôn mặt và nhanh chóng biết danh tính của họ.
Chu Bái, 18 tuổi, theo học tại trường trung học trọng điểm thành phố N, học sinh lớp 12, là cháu ngoại nhà họ Tưởng giàu nhất thành phố P; mẹ là Tưởng Như Yên, nữ tỷ phú thành phố N; cha là nghệ sĩ nổi tiếng, Chu Thành Ca.
Lương Kiệt thậm chí còn đặc biệt hơn, là nghi phạm đầu tiên và thậm chí là duy nhất trong một vụ giết người hàng loạt đẫm máu và bạo lực, hiện đang trong trường hợp mọi người biết anh ta đã giết người nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội anh ta.
Các đây không lâu hai người này còn chỉ là người bình thường. Vấn đề là vào một ngày, Lương Kiệt bỗng nhiên chuyển đi gần như tất cả tiền tiết kiệm của mình, hơn nữa ngày hôm sau, anh ta mạnh mẽ xông tới bệnh viện tư nhân muốn gặp ông ngoại của Chu Bái. Anh ta không chỉ gặp được mà không biết vì sao ông ngoại Chu Bái lại cho anh ta 2 ức. Sau đó vào lúc ban đêm, ông Tưởng, người đã bị phán sẽ chết, đột nhiên xuất viện với tinh thần thoải mái.
Hai người này có liên quan. Những gì họ có được phải là sức mạnh của cùng một nguồn.
Và phần sức mạnh này có lẽ là cơ hội duy nhất cho con người sống sót dưới lưỡi hái của Tử Thần!