[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 15: 15





Tiệc nướng buổi tối được sắp xếp ở sân thượng lầu hai.

Đỗ Vân Nghiên không lấy bàn ghế ở dưới lầu lên mà xếp hai cái bàn lớn đặt cạnh nhau, mười người ngồi cũng không thành vấn đề.

Bếp nướng và than củi của nhà trọ để kế bên để dễ dàng sử dụng.

Nhiệt độ không khí hơi thấp, cũng may là không có gió nhiều, dùng bữa ngoài trời cũng không lạnh lắm.

Đỗ Vân Nghiên nói mời khách, mấy thanh niên trẻ tuổi làm sao mặc kệ ông chủ được, lau bàn, dọn ghế ra, chuẩn bị đồ để ăn,...!Cái gì làm được đều làm.

Sầm Phỉ đi từ đồng ruộng trở về nhà trọ, Đỗ Vân Nghiên đứng trên sân phơi gọi cô: "Cô Sầm, buổi tối cùng ăn thịt nướng đi? Tôi mời."
"Có tiện không?" Cô cất máy ảnh.

"Ừm, nhiều người thì càng vui mà."
"Vậy em không khách sáo nữa." Cô cười nói rồi cũng đi phụ mọi người bày biện.

Hôm nay tối sớm, màn trời màu tím nhạt, một vài đám mây sẫm màu như vết mực loang.

Để tiện cho việc ăn, Đỗ Vân Nghiên kêu Cố Văn Hi mua loại thịt cắt sẵn thành miếng nhỏ, dùng xiên tre xiên thành que.

Kỹ thuật xắt rau của Cố Văn Hi đã có tiến bộ, mặc dù hình dáng cũng không ngay ngắn cho lắm nhưng dù sao vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đèn tường ở sân thượng bật sáng, Đỗ Vân Nghiên đứng trên băng ghế cạnh bàn treo một cái đèn sáng dùng ngoài trời.

Hai nhóm khách, thêm Đỗ Vân Nghiên và Cố Văn Hi nữa thì tổng cộng có tám người, đám người trẻ tuổi ở cạnh nhau khiến không khí náo nhiệt hẳn lên.

Sầm Phỉ xuất thân từ chuyên ngành tiếng Trung, cô cùng hai nữ sinh học ngôn ngữ Trung trò chuyện vui vẻ, mấy nam sinh hưng phấn nói với nhau về những hiểu biết thu được mấy ngày nay.

"Tôi cảm thấy chỗ này thì nên tới vào mùa đông!" Đầu quả dưa lớn tiếng nói.

"Vậy mùa hè cậu không đến à?"

......!
Cố Văn Hi chống má nhìn bọn họ, nhớ lại thời đại học của mình cũng vô lo như vậy.

Cậu nhìn qua, phát hiện Đỗ Vân Nghiên không quá tập trung, cứ một lát lại nhìn vào điện thoại.

"Có chuyện gì sao?" Cậu giả vờ lơ đãng nhìn qua.

"Không có gì," Đỗ Vân Nghiên tắt máy, "Hồi chiều tôi có hỏi một người bạn có muốn đến đây cùng chúng ta không, cậu ấy chưa trả lời tôi."
"Bạn?"
Đỗ Vân Nghiên cũng không nói là bạn nào, tâm trạng của anh có hơi chùng xuống, dường như không muốn nói tiếp đề tài này, Cố Vân Hi cũng không hỏi thêm nữa.

"Chúng ta bắt đầu đi," Anh chuyển hướng, "Đói lắm rồi."
"Đúng đúng," Tóc vàng đứng lên nói với hai nam sinh khác, "tụi mình phục vụ cho mọi người đi, để ông chủ nghỉ ngơi!"
"Được!" Hai người nọ cũng vô cùng sảng khoái đứng lên.

Đỗ Vân Nghiên vẫn không yên tâm lắm, muốn đứng dậy giúp đỡ, Cố Văn Hi ấn vai anh lại: "Cắt nhiều thịt như vậy, còn xiên que nữa, anh không mệt à? Anh ngồi chờ ăn là được rồi!"
"Vậy sao cậu không đi nướng?" Đỗ Vân Nghiên liếc mắt nhìn cậu.

"Ban ngày tôi bỏ công cũng nhiều rồi mà," Cậu đùa cợt nói, "anh không muốn thấy tôi nhàn rỗi à?"
Đỗ Vân Nghiên hiếm khi "phốc" cười một tiếng, rất nhỏ, dường như chẳng ai nghe được.

Có lẽ tóc vàng giỏi về phương diện này thật, không cần Đỗ Vân Nghiên hướng dẫn mà vẫn có thể lưu loát quét một lớp dầu lên giá nướng, để thịt tươi lên, tiếng xèo xèo vang lên, hơi nóng trắng xóa tỏa ra, mặt kia gần chín thì lập tức lật qua mặt khác, cứ qua qua lại lại.

"Đúng rồi," Khi các nam sinh đưa đến dĩa thịt đầu tiên đã nướng chín, Đỗ Vân Nghiên nói với mọi người, "Hôm nay tôi quên mua bia rồi, trong tủ lạnh còn một chút rượu trái cây tự ngâm, để tôi lấy đến cho mọi người uống."
"Được đó!" Vài người hét lên, "Ông chủ quá được luôn!"
Cố Văn Hi nghe đến rượu mà ngày hôm qua mình còn thương nhớ, có chút khó chịu.

Đỗ Vân Nghiên nói tùy duyên sẽ cho, "duyên" này của anh cũng thật "tùy ý" mà.

"Không phải anh tiếc sao, sao lại lấy ra rồi?" Cố Văn Hi kéo tay áo anh lại.

"Loại rượu này để lâu cũng không tốt," Đỗ Vân Nghiên nhẹ giọng nói, "dù sao thì hè này vẫn có thể làm lại bình mới."

Cố Văn Hi hơi hoảng hốt, hè này, chắc là cậu không còn ở lại đây đâu nhỉ...!Có điều cậu vẫn chủ động giúp lấy rượu lên.

Thịt cắt sẵn đã nướng sắp xong rồi, hai nam sinh hỗ trợ quét nước sốt lên.

Trên sân thượng có trồng hai chậu xà lách, trước đó Đỗ Vân đã hái một ít, lúc ăn thịt mà kèm với rau xà lách thì có thể giảm bớt dầu mỡ.

Đỗ Vân Nghiên không quá thích ăn mặn, chỉ tượng trưng mà ăn mấy miếng.

Những người khác thì chẳng như vậy, mấy ngày nay những sinh viên này hoạt động nhiều, sức ăn vô cùng tốt, Cố Văn Hi cũng thích ăn thịt, chẳng lâu sau, dĩa trống trên bàn đã xếp thành một chồng.

"Ông chủ ơi, nước sốt này là anh tự làm sao?" Một nữ sinh hỏi.

.

truyện kiếm hiệp hay
"Ừm."
Tôi một lời cậu một lời mà mở ra chủ đề.

"Hương vị ngon quá!"
"Ra ngoài ăn cũng không ngon như vậy..."
Đỗ Vân Nghiên khẽ cười, cũng không nói gì.

Cái đó là làm từ nước sốt ngọt, hành tây cắt nhỏ, thì là, dầu hào, mè, tùy theo sở thích mà có thể thêm các nguyên liệu khác, thật ra cũng không có công thức cố định, mỗi lần làm là sẽ khác nhau, còn có thể chuẩn bị thêm ớt bột, khách thích ăn cay thì sẽ bỏ thêm vào.

Cho dù rượu trắng đã được pha loãng để làm thành rượu dương mai nhưng vẫn có cồn, độ rượu vẫn hơi cao, mấy nữ sinh không uống nhiều lắm, chỉ nếm thử một ít, ba nam sinh kia tửu lượng khá cao, uống ly thứ nhất rồi lại rót thêm ly thứ hai, ly thứ ba....!Bình thủy tinh đựng rượu nhanh chóng giảm xuống.

Cố Văn Hi biết rượu này có tác dụng chậm, uống phải từ từ chậm rãi, vị ngòn ngọt pha lẫn chút chua đọng mãi, đi xuống cổ họng cay cay khiến cậu không thể buông ly rượu, tận hưởng thức ăn ngon rồi tán gẫu cùng người khác.

"Có một lần anh tới Pháp..." Dưới men say cậu nói nhiều hơn ngày thường, không chút xấu hổ chia sẻ kinh nghiệm một mình đi du lịch cho đám đàn em ham học hỏi kia, "Biển ở đó rất xanh, anh đứng trên bờ biển thật lâu rồi mới luyến tiếc rời đi, sau đó một ông chú đi đến xổ một tràng với anh, ngôn ngữ thứ hai anh học chính là tiếng Pháp, nhưng cũng không quá giỏi, người đó vừa nói nhanh lại còn có khẩu âm, mới nghe một lần nên anh cũng không biết ông ấy đang nói gì, sau đó anh liền hỏi ông ấy có ý gì? Ai ngờ ông ta bắt đầu lôi kéo anh nói chuyện của ổng, nhưng anh cũng không hiểu sao ông ấy lại nói với anh mấy chuyện này nữa.


Cái gì mà gia đình rồi công việc khó khăn các kiểu..."
"Ông chú này buồn cười vậy?"
"Anh liền nghĩ, có khi nào ông ấy luẩn quẩn trong lòng nên tiện tay kéo người khác lại kể khổ có phải không?" Cố Văn Hi nói tiếp, "Anh cũng không thể bỏ lại ông ấy, ngồi nghe hết một lượt, chờ ổng nói mệt rồi thì rót cho ổng miếng súp gà, an ủi vài câu, cái ông ấy ngạc nhiên hỏi anh, Nhìn cậu thông suốt vậy mà? Anh hỏi chứ vì sao lại nghĩ anh không thông suốt? Ông chú nói lúc nãy ổng tưởng anh muốn nhảy xuống biển!"
"Phốc ha ha ha ha ha học trưởng sao thảm quá vậy......" Vài người khoa trương cười lớn.

Đỗ Vân Nghiên vẫn yên lặng cúi đầu uống rượu, cũng không hứng thú lắm.

Bình thường anh chỉ uống mỗi lần một ly, đêm nay bất tri bất giác đã uống ba ly.

Cố Văn Hi ngồi gần anh nhất, phát hiện gương mặt anh hơi ửng đỏ, khác hẳn với thần sắc ngày thường.

"Anh say rồi hả?"
"Cũng được," Ánh mắt của Đỗ Vân Nghiên mơ màng, ngón tay đùa nghịch cúc áo, chắc là cảm thấy nóng, "Có hơi oi bức."
"Anh uống nhiều rồi sao?" Cố Văn Hi nắm chặt lấy tay anh, lúc nãy bị hơi nóng xông ra mồ hôi nên mọi người đều cởi áo khoác, trên người Đỗ Vân Nghiên chỉ còn mặc một cái áo len, nếu cởi cúc áo ra nữa thì sẽ dễ cảm lạnh.

Mọi người ngồi quanh bàn cũng bắt đầu thấm mệt, đầu quả dưa đề nghị: "Muộn rồi, dọn quán đi!"
"Hai anh về nghỉ ngơi trước đi," Sầm Phỉ nói với Cố Văn Hi, "Để tụi em dọn dẹp là được rồi."
Đỗ Vân Nghiên uống có hơi nhiều rượu, không khách sáo với bọn họ nữa, chào hỏi một cái rồi đi vào nhà.

"Nè," Cố Văn Hi không ngờ tửu lượng của anh lại kém như vậy, nếu không phải cậu kéo lại thì chắc anh đã tông thẳng vô khung cửa rồi, "Tôi đưa anh về phòng nha."
"Không cần đâu." Anh xoa xoa huyệt thái dương, thanh âm nhẹ nhàng, Cố Văn Hi tự động khoác tay anh lên.

Phòng cách sân phơi rất gần, chỉ vài bước là đã đến, thiết kế phòng của Đỗ Vân Nghiên cũng không khác gì so với các phòng dành cho khách, đơn giản sạch sẽ, chỉ là tường có màu xanh lá nhạt thôi.

Sau khi vào phòng, anh không quan tâm người khác đang kéo mình, nhanh chóng chạy lên giường trực tiếp ngã xuống, đá rơi giày ra, thoải mái mà trở mình, híp mắt nhìn Cố Văn Hi: "Cậu đi được rồi!" Giọng điệu hệt như hoàng đế cổ đại nói "Lui ra" với người hầu.

Bị hạ lệnh đuổi khách khiến Cố Văn Hi có chút khó chịu, nhưng gương mặt trước mắt này lại làm cậu cảm thấy có hơi thất thần.

Cậu chưa từng nhìn thấy Đỗ Vân Nghiên say rượu.

Người nọ có nước da trắng, nếu có một chút thay đổi thì rất dễ phát hiện, lúc này đang yên ổn nằm trên giường, hai má ửng đỏ, đôi mắt hoa đào khẽ xếch lên long lanh như ngậm nước.

Anh không quan tâm Cố Văn Hi nữa, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình.

"Hê," Cố Văn Hi kêu anh, "anh không đi vệ sinh hả?"
Rốt cuộc ánh mắt của Đỗ Vân Nghiên cũng chuyển sang người cậu, giọng nói đượm vẻ say rượu: "Có đi cũng không cho cậu đi theo!"

"Anh nghĩ tôi muốn đi theo hả?" Cố Văn Hi thấy anh mệt mỏi nên cũng lười so đo, "Cũng không đi tắm luôn à?"
Anh lầm bầm trong miệng: "Đợi lát nữa."
"Tôi thấy anh sắp ngủ luôn rồi!" Ngày thường chỉ cần tay của Đỗ Vân Nghiên dính bẩn một chút thì sẽ đi rửa ngay, Cố Văn Hi cảm thấy chắc hẳn là anh cũng có thói quen hay tắm, "Hay là tôi giúp anh lau sơ qua nha?"
Đỗ Vân Nghiên không có động tĩnh, Cố Văn Hi trực tiếp đi vào nhà vệ sinh lấy cái khăn rồi nhúng nước ấm, đi trở về bên giường.

Cậu lau mặt người nọ trước, Đỗ Vân Nghiên bất mãn mà rầm rì nhưng cũng không có đẩy cậu ra.

Sau đó cậu vừa định kéo áo len của anh lên thì Đỗ Vân Nghiên đưa tay nắm lấy: "Cậu đừng đụng vào tôi."
Cố Văn Hi dừng tay, người này nói cái gì vậy trời? Sao giống như cậu muốn anh lắm không bằng.

"Đừng ở......!đừng ở trong phòng của tôi nữa." Đỗ Vân Nghiên quay người đi, giọng nói nhẹ tênh.

Cố Văn Hi giận sôi máu, mình có lòng tốt mà lại bị xem như lòng lang dạ thú.

Cậu ném khăn lông lên đầu giường rồi xoay người định rời đi, nhìn thấy tay phải của Đỗ Vân Nghiên cứ mò mẫm trong túi quần, hình như có chỗ nào đó khó chịu.

Cậu vẫn tốt bụng mà kéo tay anh ra để kiểm tra, thì ra là điện thoại đang cấn trong túi quần, vậy nên cậu giúp anh lấy máy ra đặt lên tủ đầu giường.

Điện thoại rung lên một cái, trên màn hình hiện ra một tin nhắn:【Xin lỗi anh Vân Nghiên, bây giờ em mới thấy tin nhắn của anh.】
Cố Văn Hi không để ý, cậu tắt đèn rồi ra khỏi phòng.

Lúc nãy cậu cũng uống rượu nhiều như Đỗ Vân Nghiên, do uống chậm nên ngoại trừ có chút choáng váng thì cũng không cảm thấy gì, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, trở về phòng đi vệ sinh rồi bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.

Nước từ vòi hoa sen rơi xuống mặt cậu, cậu vừa định đưa tay lau nước trên lông mi thì lập tức bị màn nước mỏng bao trùm cả mắt, dáng vẻ khi nãy của Đỗ Vân Nghiên bất chợt hiện lên trong đầu, hình ảnh mị hoặc không thể nào ném đi được.

Cũng không biết người nọ có đi tắm hay không nữa.

Không tắm thì thôi, Cố Văn Hi tức giận nghĩ, cho dơ chết anh luôn.

Từ phòng tắm bước ra, điều hòa thổi đến một làn gió ấm.

Trong lòng cậu vô cùng phiền muộn, vớ lấy điều khiển từ xa dứt khoát ấn nút tắt.

Tác giả có chuyện nói:
Bây giờ thì không cho đụng vào, sớm hay muộn thì cũng sờ hết thôi..