[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 28: 28





Sau khi Cố Văn Hi về nhà được hai tuần, sinh nhật 55 tuổi của Cố Dục Thanh sẽ đúng hẹn tổ chức, địa điểm là ở một nhà hàng buffet xa hoa nhất trong thành phố.

Cố Văn Hi xuất phát từ chung cư, lúc đi đến hội trường thì trợ lý Chu đang bận rộn xác nhận quy trình, kiểm tra âm thanh, quả thật chú ấy sắp xếp rất được, không cần cậu phải bỏ công quá nhiều.

Cố Văn Hi đến tương đối sớm, chào hỏi với chú ấy rồi ký tên, sau đó dạo quanh sảnh lớn một vòng, đều là những người không quá quen mặt hay những người chỉ nhìn thôi là đã không có hảo cảm.

Mặc dù cậu không sợ người lạ nhưng đôi khi cảm thấy lá mặt lá trái quá mệt mỏi, ăn một chút trái cây rồi đi ra ngoài nhà hàng để đi dạo, muốn đợi người nhà đến thì lại đi vào.

Đối diện với nhà hàng là những tòa văn phòng chẳng hề có sức sống, chỉ có tiệm sách là độc đáo một chút, xung quanh cửa kính là những khung gỗ màu xanh lục, bên trong bày mấy quyển sách bìa cứng.

Từ khi có thói quen đọc trên điện thoại thì cậu rất ít đi ra tiệm sách, nhưng dù sao thì bây giờ cậu cũng muốn giết thời gian nên đi vào xem thử.

Ngay lối vào, những quyển sách mới được trưng bày vô cùng nổi bật, mấy trang bìa đẹp đẽ làm người ta hoa cả mắt.

Cố Văn Hi vòng qua, đi đến một cái kệ thấp trong góc, đưa mắt nhìn thoáng qua thì thấy được một quyến sách bị người ta lấy ra nhưng quên để vào ——《 Biên thành 》.

Quyển này không giống như của Đỗ Vân Nghiên, chắc là mới xuất bản, trang bìa hệt như một bức tranh màu nước, ở giữa là một cô gái đang chèo thuyền.

Cậu lật mục lục ra xem, trang đầu tiên chín là lời bình luận về《 Biên thành 》, mấy trang sau là giới thiệu những tác phẩm khác của Thẩm Tòng Văn.

Cậu vừa lật xem quyển sách kia vừa dọc theo lối nhỏ đi ra ngoài, vô thức đi đến nơi thanh toán.

Nhân viên thu ngân hỏi cậu: "Chào anh, anh muốn mua quyển này sao ạ?"

"Hả?" Cố Văn Hi phản ứng lại, dứt khoát đưa sách qua, "À, quẹt thẻ của tôi đi."
"Có muốn túi không ạ?"
Cậu muốn để sách lên xe trước: "Không cần đâu."
Cách đường lớn, cậu thấy trước cửa nhà hàng càng lúc càng nhiều người, có lẽ đa số là người đến dự sinh nhật của Cố Dục Thanh.

Cố Văn Hi đi dẹp sách trước, lúc dạo quanh trong khuôn viên nhà hàng thì gặp Cố Văn Hành.

"Anh, em còn đang nghĩ anh đang ở đâu á." Cố Văn Hành nhìn thấy cuốn sách trên tay cậu, "Anh đi tiệm sách hả?"
"Hồi nãy tới sớm nên có hơi chán." Cố Văn Hi xấu hổ cười cười, "Anh đi dẹp sách trước."
"Em đi với anh, cũng tiện đường."
Từ khuôn viên nhà hàng đến bãi đậu xe cách một cái công viên nhỏ, đường mòn quanh co vòng tới vòng lui.

"Nè anh," Cố Văn Hành hiếu kỳ hỏi, "anh thích đọc sách văn nghệ kiểu này hả?"
"Văn nghệ à?" Cố Văn Hi ước lượng quyển sách trên tay, thật ra cậu hoàn toàn không cảm thấy vậy, văn phong của cuốn này vô cùng giản dị, bất quá trong lòng cậu có chút xấu hổ không tên, "Anh thấy cái bìa này khá đẹp."
"Lục tổng, đến rồi."
Cố Văn Hi vừa mới chạm vào cửa xe thì một chiếc Bentley đỗ ngay chỗ trống bên cạnh.

Một người đàn ông mặc tây trang đi đến ghế sau mở cửa xe cho một người khác, có lẽ là người được gọi là "Lục tổng".

"Ừ."
"Lục tổng" chậm rãi bước xuống xe, Cố Văn Hi nhìn thấy sườn mặt của người nọ, vừa mới cảm giác có chút quen mắt thì người đó đã quét mắt nhìn qua đây.

"Bác Lục?" Cố Văn Hành nhận ra trước cậu, "Đã lâu không gặp, cảm ơn bác đã đến dự tiệc sinh nhật của ba con."

Bác Lục? Cố Văn Hi nghĩ nghĩ, đây là tổng giám đốc Lục thị Lục Trường Minh, từng có mối làm ăn qua lại với nhà cậu, lớn tuổi hơn so với Cố Dục Thanh.

"Văn Hành à, đúng là đã lâu không gặp, con cũng trưởng thành hơn rồi." Lục Trường Minh ôn hòa nói, sau đó lại nhìn về phía Cố Văn Hi, "Văn Hi cũng tới à? Đúng là hiếm gặp."
Tuy ông ta vẫn nở nụ cười nhưng Cố Văn Hi lại cảm thấy giả dối cùng cực, hơn nữa còn tràn ngập ý vị châm chọc.

Cố Văn Hi cũng không vừa: "Bác Lục nói đùa, sinh nhật của ba con thì sao con lại không đến được?"
Quả nhiên Lục Trường Minh có hơi mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Bác nghe nói....!Con với Cố tổng ầm ĩ không vui à? Nếu không phải vậy thì tốt rồi."
Cố Văn Hi ầm ĩ với người nhà như thế nào thì vẫn có thể phân biệt được trong ngoài nặng nhẹ, chuyện của Cố gia không đến lượt người ngoài trào phúng, sắc mặt cậu càng thêm âm trầm nhưng vẫn không quên tặng kèm một nụ cười giả dối: "Xem bác nói kìa, cha con thì nào có mối thù qua đêm chứ? Bất kể lúc nào thì con vẫn ở bên ba con."
Vẻ mặt của Lục Trường Minh càng thêm xấu hổ.

Cố Văn Hành nháy mắt với Cố Văn Hi, đứng ra giảng hòa: "Đúng vậy bác Lục, thật ra ba cũng vì muốn tốt cho tụi con..."
Cố Văn Hi kiên nhẫn ngắm cảnh, đứng bên cạnh chờ em trai đuổi vị tổng giám đốc xui xẻo này đi.

Tuy nhìn qua Cố Văn Hành chỉ là một học sinh ngoan ngoãn đơn thuần nhưng thật ra kỹ năng giao tiếp chẳng thua gì Cố Văn Hi, thậm chí còn khéo đưa đẩy hơn, chỉ tốn công một lát là đã có thể dỗ dành Lục Trường Minh vui vẻ ra mặt.

Thật vất vả mới đuổi được Lục Trường Minh đi, Cố Văn Hi thản nhiên đi đến bên cạnh em trai: "Em rất thân thiết với ông ta sao?"
"Cũng không phải vậy," Cố Văn Hành lau mồ hôi trên trán, "phiền phức thiệt."
Cố Văn Hi xấu xa cười một tiếng, bất quá Lục Trường Minh quả thật khiến cho người ta ngứa mắt: "Người này đáng ghét quá."
"Có lẽ trong nhà có vấn đề nên cũng không muốn nhìn thấy người khác sống tốt đi."
"Nhà ông ta có vấn đề?"
"Đúng rồi." Cố Văn Hành liếc mắt nhìn xung quanh vườn hoa, xác định không có ai khác thì mới nhỏ giọng nói với anh mình, "Con trai của ông ấy rất đam mê nghệ thuật, sản nghiệp trong nhà thì dốt đặc cán mai, cũng không có khả năng thừa kế Lục thị, bây giờ quyền lực của Lục thì đã dần nghiêng về bên cháu trai của ông ấy rồi."
Những cái này Cố Văn Hi đã từng nghe sơ qua, cậu với cậu chủ Lục cũng chỉ mới gặp nhau được có một lần, nếu không nghe Văn Hành nói thì cậu cũng không biết y sẽ là kiểu người gì.


Năm đó ông cụ Lục sáng lập Lục thị, nếu so với Cố gia thì thành công muộn hơn một chút, sau đó lại giao cho Lục Trường Minh và anh trai của ông ta tiếp quản, người anh là một người không có đầu óc làm ăn, con người cũng đơn giản nên trên thực tế mọi chuyện đều do Lục Trường Minh khống chế, nhưng trăm triệu lần ông ta cũng không ngờ được con trai của anh mình lại vô cùng có tài năng về lĩnh vực này, sau khi trưởng thành thì vẫn luôn ở lại công ty, dần dần được cấp trên của công ty tán thưởng và tín nhiệm, cứ kéo dài như thế này thì Lục Trường Minh sợ một ngày nào đó mình sẽ phải chắp tay dâng thành quả những năm nay cho người khác.

"Ông ta chỉ có một đứa con trai thôi à?" Cố Văn Hi hỏi.

"Thật ra cũng không phải," Cố Văn Hành càng đè thấp giọng, ra vẻ bí mật nói với Cố Văn Hi, "anh đừng đi nói cho người khác nha, ông ta có con riêng ở bên ngoài."
"Hả?" Lần đầu tiên Cố Văn Hi nghe chuyện bát quái của người khác, có chút mờ mịt, "Em nghe ai nói?"
"Chú Chu á, vậy nên anh đừng nói với ai á nha, lỡ như ba mà biết chúng ta lén lút nói mấy chuyện này thì chú Chu cũng gặp xui xẻo."
Trợ lý Chu không phải là người hay nói linh tinh, chú ấy nói vậy thì tám chín phần mười là thật rồi.

"Vậy đứa con đó đâu rồi? Về Lục gia sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi, Lục Trường Minh cũng không quan tâm đứa con đó, không ai biết người đó ở đâu luôn, có lẽ còn lớn tuổi hơn anh."
"Sao em biết?" Cố Văn Hi kinh ngạc, "Lục thiếu gia còn chưa lớn bằng anh, ông ta kết hôn rồi mà đi ngoại tình sao?"
"Không phải ngoại tình." Vẻ mặt Cố Văn Hành vô cùng phức tạp mà liếc nhìn cậu một cái, "Trước khi kết hôn thì ông ta có quen một người bạn gái cỡ mấy năm, sau khi người nọ sinh con thì ông ta lập tức kết hôn cùng người khác, rũ sạch mọi quan hệ."
Vợ của Lục Trường Minh là đại tiểu thư của Ngô gia, năm đó Ngô gia còn đang trên đà phát đạt nên ông ta muốn nhờ bọn họ giúp mình một tay, kiềm chế anh trai ruột của mình.

Bây giờ Ngô gia đã sớm tuột dốc, còn không bằng Lục gia nên cũng khó trách ông ta lại sốt ruột như vậy.

Cố Văn Hi nghe xong chuyện hào môn bát quái này thì không khỏi cảm thán, thật khác với một bậc phụ huynh đã làm hết trách nhiệm như Cố Dục Thanh, ít nhất thì ông cũng không để cậu và Cố Văn Hành phiêu dạt bên ngoài như cỏ dại.

Cố Dục Thanh cũng không là vì lợi ích mới cưới Ôn Nam, với thực lực của ông thì cũng không cần liên hôn với người khác, cùng lắm đó chỉ là lựa chọn sai lầm của ông vì ngu hiếu cộng thêm vài phần xúc động.

Hai nhà đã kết giao với nhau từ mấy chục năm trước, hơn nữa lúc ấy ông ta đang cãi nhau với Trâu Tuệ, lại muốn làm cho ông cụ đang tuổi cao sức yếu trong nhà vui vẻ nên mới đồng ý đề nghị của người nhà.

"Vậy ông ta có định nhận lại đứa con đó không?" Cố Văn Hi tò mò hỏi.

"Cái này em cũng không biết, có điều nếu muốn tìm lại con....!Thì chắc chắn cũng không phải là để bù đắp."

Sau lưng Cố Văn Hi thoáng lạnh lẽo.

Suy đoán của em trai không phải không có lý, một người cha nhẫn tâm ích kỷ như vậy, trừ phi là vì lợi ích, nếu không sẽ không có khả năng đi tìm đứa con mình đã vứt bỏ.

Bọn họ đi vào nhà hàng, khách khứa đã đến đông đủ, bảng ký tên phía trước ngoại trừ nhân viên thì chỉ có mấy đứa nhỏ đang ngồi chơi bong bóng.

"Anh, tụi mình vào thôi."
"Ừm."
Sau khi Cố Văn Hi đi vào, cậu lơ đãng lấy một chút đồ ăn rồi ngồi xuống chung bàn với người nhà.

Đúng bảy giờ rưỡi, tiệc sinh nhật bắt đầu, người chủ trì dựa theo sắp xếp sẵn mà tiến hành, anh ta và Cố Văn Hành đại diện cho người nhà đi lên sân khấu phát biểu, nói vài câu chúc mừng, chỉ cần ngẫu hứng phát huy là được.

Nhân viên Cố thị cắt ghép biên tập cẩn thận, tổng hợp lại lời chúc mừng của nhân viên và vài cảnh sinh hoạt thường ngày ở công ty của Cố Dục Thanh.

Cố Dục Thanh tượng trưng đi lên cắt bánh kem, phía sau còn có dàn nhạc biểu diễn giải trí, sau đó dời chiến trường đến vườn hoa.

Tháng mười một âm lịch, trăng đã lên quá nửa, chỉ là chưa tròn hẳn, ánh đèn rực rỡ trong vườn hoa đã xua tan đi khí lạnh của màn đêm quạnh quẽ.

Cố Văn Hi đứng trong góc vườn, đôi môi nhấp từng ngụm rượu vang đỏ, muôn hình muôn vẻ, mang lên vẻ mặt tươi cười khi có người đến gần, nếu có ai để ý đến cậu thì sẽ đi đến tán gẫu vài câu, cậu thong thả mà đáp lại, tận lực không khiến người khác cảm giác ra mình đang có lệ.

Cậu còn đang nghĩ về những việc Cố Văn Hành nói.

Lấy Lục Trường Minh làm ví dụ, cậu cảm thấy vô cùng mông lung, những người xung quanh dường như đều biến thành dáng vẻ như vậy.

Không biết ẩn sau những gương mặt đang tươi cười ấy thì có bao nhiêu quá khứ khó có thể nói ra, lại có bao nhiêu việc nhất định phải che giấu cho bằng được?.