Sa Bẫy

Chương 39: Phá kén



Bảy năm trước.

"Ngài Lâm, đây là lần thứ hai tháng này, chúng tôi cho rằng tần suất phát bệnh của ông ấy càng ngày càng cao. Nếu như có gì bất trắc xin ngài hãy chuẩn bị trước, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Lâm Tuyết Trì cầm điện thoại: "Tôi biết rồi, cảm ơn. Làm phiền thật ngại quá."

Y tá ở đầu dây bên kia: "Đây là công việc của tôi. Ngài không định đến thăm ông ấy sao? Khoảng thời gian này ông ấy thường nhắc đến ngài."

Đây là điều Lâm Tuyết Trì không ngờ tới: "Ông ta nói gì à?"

"Kể vài chuyện lúc trước, khi ngài còn đi học và cô Lâm còn ở nhà."

Lâm Tuyết Trì cười nhạo: "Hóa ra ông ta còn nhớ được vài chuyện hả, tôi tưởng ông ta chẳng nhớ được gì chứ."

Cô y tá cũng biết mối quan hệ giữa anh và bệnh nhân rất tệ nên cũng không thuyết phục gì.

"Ngài có muốn nói chuyện trực tiếp với ông ấy không? Ông ấy vừa tỉnh lại, có người trò chuyện sẽ giúp tinh thần ông ấy tốt hơn." Y tá nói: "Tôi đưa điện thoại cho ông ấy nhé, ông ấy rất nhớ ngài."

Lâm Tuyết Trì vốn muốn cản lại nhưng âm thanh nền trong điện thoại đã thay đổi, anh nghe giọng y tá từ xa: "Là ngài Lâm, không phải ngài luôn muốn nói chuyện với anh ấy sao? Bây giờ có thể nói chuyện được rồi."

Một lúc lâu sau, một giọng nam yếu ớt run rẩy truyền qua điện thoại: "Giản... Giản..."

Lâm Tuyết Trì hơi giật mình, sắc mặt tối sầm lại: "Cha à, mẹ đã chết lâu rồi."

"Giản..." Lão già vẫn cố chấp gọi: "Giản đâu?"



Lâm Tuyết Trì im lặng. Bệnh tình của Oscar còn xấu hơn cả trong tưởng tượng của anh, sau khi làm phẫu thuật bắc cầu xong bác sĩ đã nói ông ta có thể hồi phục nhưng không ngờ lại tái phát chỉ trong ba năm, hơn nữa tình hình còn nghiêm trọng hơn lần trước. Một tháng nay, mỗi ngày lão hôn mê hơn mười tiếng, căn bản không thể tự chăm sóc được cho bản thân, thậm chí bệnh viện còn thông ống tiểu cho lão. Đây là một tên vô dụng, sự tồn tại của lão chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Trên thực tế, cho dù bây giờ Oscar chết ngay trên giường bệnh thì Lâm Tuyết Trì cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, anh vốn không muốn trả lời cuộc điện thoại này. Bất đắc dĩ bây giờ người thân duy nhất Oscar có thể liên lạc lúc này chỉ có anh, bệnh viện phải thông báo cho anh để giải quyết tang lễ theo đúng thủ tục.

Thật không may, Dụ Giang cũng bị ốm trong hai ngày này. Tháng trước gã có một hạng mục lớn ở miền trung, xách hành lý đi nghiên cứu kín một tháng trời, có thể là do không quen khí hậu hoặc cũng có thể là do cường độ công việc cao nên khi vừa về đã phát sốt, ho đến xanh cả mặt. Lâm Tuyết Trì luôn nghĩ rằng gã đàn ông này sẽ không bị bệnh nhưng khi anh cầm nhiệt kế lên nhìn, 40,5 độ C, sốt đến mức mê man phải vội đưa người vào bệnh viện truyền nước, ba giờ sáng đêm qua mới vất vả từ bệnh viện trở về.

Nếu lúc này còn phải làm phiền Dụ Giang dậy khỏi giường bệnh đi giải quyết vấn đề của Oscar cho anh, ngay cả Lâm Tuyết Trì cũng cảm thấy không thích đáng.

Lâm Tuyết Trì siết chặt điện thoại trong tay: "Cha à, tôi là Tuyết Trì, ông có nghe thấy không?"

Bên kia điện thoại, lão đàn ông phản ứng một lúc lâu mới nói: "Con là... con ta."

Lâm Tuyết Trì chết lặng: "Nghe y tá nói ông nhớ tôi."

Lão chép chép miệng: "Con... mẹ con..."

"Mẹ tôi chết rồi, vì ung thư. Nhờ có ông ban tặng, bà rời khỏi ông cũng không có cuộc sống tốt." Lâm Tuyết Trì ngắt lời lão, cười lạnh: "Nhưng ông yên tâm, bác sĩ nói ông không sống được bao lâu nữa, ông sắp được gặp bà rồi."

"Mày!" Lão già cao giọng rồi ho kịch liệt ngay sau đó, lão ta ho muốn tắt thở, tiếng hít thở ồ ồ gian nan: "Tao là... cha mày... mày dám... nói với tao như thế..."

Lâm Tuyết Trì ngắt lời, lười nói chuyện quá khứ với ông ta: "Chúng ta nói rõ đi Oscar, tôi biết bây giờ ông muốn gì. Ông muốn tôi đi nhặt xác cho ông đúng không? Ông sợ ông chết rồi ngay cả xác cũng không ai nhận chứ gì."

Lão già hừ lạnh: "Nếu không phải... nếu không phải mày là con tao..."

"Đáng tiếc ông chỉ có đứa con trai này nhặt xác cho ông thôi, cha dấu yêu." Lâm Tuyết Trì nói thản nhiên: "Tuyết Mi đang đi học, tôi chưa nói chuyện của ông cho con bé, ông yên tâm, dù tôi có chết cũng sẽ không nói gì với con bé. Bây giờ con bé có một người cha khác có thể giúp mình lớn lên khỏe mạnh hạnh phúc, con bé hoàn toàn không cần ông. Tôi đoán mấy năm nay cũng chẳng ai tới thăm ông nhỉ, theo cái tính này của ông, ai đến thăm ông cũng sẽ hỏi vay tiền đúng chứ? Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tránh. Nói cách khác, người biết ông chết có lẽ chỉ có tôi."

Anh nói một hơi thật dài xen lẫn oán hận nhiều năm. Lão đàn ông nghe rất rõ ràng, bởi vì vừa rồi ho sặc sụa nên lão ta đã hết sức, khí thế và giọng điệu rất yếu ớt: "Mày vốn phải... phải chăm sóc tao..."

Lâm Tuyết Trì nói hung ác: "Nếu tôi không làm vậy thì sao? Bây giờ không phải là ông yêu cầu tôi."

Lão ta im lặng như thể đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình.

"Tôi biết ông quan tâm điều gì nhất, Oscar, lòng tự trọng đáng thương của ông, đến chết ông cũng muốn giữ." Lâm Tuyết Trì nở nụ cười: "Được thôi, tôi đương nhiên có thể lấy xác cho ông. Ông còn cần gì nữa? Có cần tôi mua đất chôn cho ông không, đặt một tấm bia đá hoa cương đẹp rồi thiết kế một chiếc quan tài để chôn ông? Ông biết bây giờ tôi không thiếu chút tiền này, còn dựa vào kinh tế của ông nhiều nhất cũng chỉ đưa được tới lò thiêu, thiêu thành tro rồi tan biến mất."

"Mày... Mày sẽ làm thế ư?" Có lẽ lão ta đã động lòng.

Lâm Tuyết Trì châm chọc: "Tất nhiên tôi có thể làm thế, nhưng ông phải cầu xin tôi, nói rằng "Van xin con hãy đưa tên tội phạm ta về", nói rồi tôi sẽ về San Francisco mang bộ xương già của ông ra khỏi viện dưỡng lão. Thế nào? Lời của ông đáng giá ngàn vàng nhỉ."

"Mơ đi!" Lão ta quả quyết, "Mày... mày muốn làm tao... xấu mặt!"

"Vậy tùy ông thôi." Lâm Tuyết Trì lại thờ ơ: "Mai tôi đổi số điện thoại, ông sẽ không liên lạc được với tôi nữa. Dù sao tôi cũng chẳng ngại ông sẽ bị ném ở đâu sau khi thiêu."

"Mày... cái đồ... đồ con đĩ!"

Lão ta ho kịch liệt, nhưng cái "kịch liệt" này đã không còn vang dội như trước.

Lâm Tuyết Trì bình tĩnh: "Ông xem ông đi, sao phải làm mình khó chịu như thế. Cha yêu dấu, ông lớn tuổi thế rồi tôi khuyên ông một câu. Con người chắc chắn sẽ chết, nhưng chết chưa chắc là hết. Chết, cũng chưa hẳn là được giải thoát."

Lâm Tuyết Trì cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Anh tắm rửa rồi mang nước ấm và thuốc lên lầu. Dụ Giang nghe thấy tiếng anh vào phòng thì mở mắt, gã vẫn chưa hạ sốt.

"Uống thuốc." Lâm Tuyết Trì đỡ gã dậy: "Còn chóng mặt không?"

Ánh mắt gã đàn ông hơi vui: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn."

Lâm Tuyết Trì nheo mắt nhìn gã: "Cảm ơn gì, tôi không chăm sóc cho người thì ai chăm sóc."

Dụ Giang cười khẽ, ngăn động tác lên giường của anh: "Ta đang bệnh, sẽ lây cho em."

"Không được." Lâm Tuyết Trì cởi quần áo chui vào trong chăn, dụi vào làn da nóng bỏng của gã: "Hai ngày nữa phải bảo vệ bài, ngày mai nếu người rảnh thì ở nhà đọc bài bảo vệ giúp tôi thế nào, tôi không chắc lắm."

"Được." Dụ Giang ôm vai anh: "Chuyện thực tập sao rồi? Phỏng vấn thế nào?"

Lâm Tuyết Trì nhìn gã: "Nhận được mấy lời đề nghị nhưng tôi vẫn chưa có thời gian để đọc. Tôi không muốn đi xa nhà quá, không thì làm việc ở Seattle luôn, người thấy thế nào?"

"Được chứ." Dụ Giang hôn lên đỉnh tóc anh: "Em thích là được, bên Seattle ta quen biết nhiều người hơn, nhỡ em có khó khăn gì ta cũng dễ chào hỏi. Nếu đi xa ta cũng khó giúp."

"Ai bảo người giúp tôi?" Lâm Tuyết Trì giận gã: "Một mình tôi vẫn ổn."

Dụ Giang hôn lên vành tai anh: "Ta không giúp em thì giúp em? Ta chỉ có mình em."

Lâm Tuyết Trì ngọt ngào, dụi mình vào lòng gã đòi hôn. Đôi môi ấm áp của gã đàn ông giải tỏa cảm xúc mê mang bối rối của anh, anh thỏa mãn: "Thế này là được rồi, người đã rất tốt với tôi rồi."

"Vinh hạnh của ta." Dụ Giang thì thầm bên môi anh.

Họ ôm nhau ngã xuống giường, thân mật thong thả triền miên. Lâm Tuyết Trì không ngần ngại mở rộng cơ thể để mời chào gã, trong quá trình ân ái với Dụ Giang, anh vẫn luôn được "bảo vệ" rất kỹ. Cảm giác này được thể hiện trong từng hành động của Dụ Giang, gã đầy kiên nhẫn và dịu dàng — lần đầu tiên họ dạo đầu nửa giờ – làm từng bước một giống như một người thầy ổn trọng muốn thể hiện một mặt tốt nhất cho học sinh. Gã cố gắng hết sức mang lại tình dục đẹp đẽ và ngọt ngào cho Lâm Tuyết Trì, trong cơn cực khoái sung sướng ấy, Lâm Tuyết Trì hiếm khi được trải nghiệm niềm vui và sự sống động của cuộc sống.

Hôm sau Lâm Tuyết Trì dậy rất sớm, anh vừa làm bữa sáng vừa gọi điện cho Lâm Tuyết Mi –

"Bệnh viện thông báo có lẽ Oscar sắp không chịu được nữa rồi. Chắc anh phải về San Francisco một chuyến để lo tang lễ nhưng Dụ Giang vẫn chưa khỏe, em có rảnh về đây chăm sóc ông ấy mấy ngày không?"

Lâm Tuyết Mi vừa vào đại học, đây là lần đầu tiên cô rời nhà để tham gia vào một cuộc sống tập thể khác trong một thời gian dài. Lúc đầu Dụ Giang sợ cô ở ký túc xá không quen nên muốn thuê một căn hộ nhỏ riêng biệt cạnh trường cho cô, theo lý luận của người cha này thì nuông chiều con gái một chút cũng không sao, còn nếu là Lâm Tuyết Trì thì gã sẽ không quan tâm nhiều như thế. Nhưng Lâm Tuyết Mi nhất quyết tự mình thu dọn hành lý vào ký túc xá ở, cô đã thành công vượt qua giai đoạn cọ xát với bạn cùng phòng, đã thành công có vòng xã giao riêng của mình.

"Đương nhiên là được, ba bị bệnh ạ? Sao không nói với em?" Cô gái lo lắng hỏi.

"Ba" này là chỉ Dụ Giang. Lâm Tuyết Trì nói: "Sốt gần cả tuần anh mới biết, nếu không phải anh bắt đi bệnh viện truyền nước ông ấy còn không chịu đi, suýt chút là thành viêm phổi. Bây giờ đã hạ sốt rồi nhưng khó nói liệu có sốt lại hay không."

Lâm Tuyết Mi trêu: "Anh, tình cảm của anh với ba tốt thế từ khi nào vậy?"

Lâm Tuyết Trì hơi giật mình. Anh gần như cho rằng em gái mình đã nhìn ra gì đó. Mối quan hệ giữa anh và Dụ Giang là bí mật giữa hai người, cả hai đều không có ý định dính líu đến người thứ ba.

"Anh là bác sĩ, bệnh nghề nghiệp." Người làm anh gượng ép nói ra lý do nghề nghiệp.

Lâm Tuyết Mi không vạch trần anh: "Vậy khi nào anh đi? Em xin giáo sư nghỉ vài ngày."

"Ngày mai anh bảo vệ bài viết, bảo vệ xong sẽ đi."

Lâm Tuyết Mi hỏi: "Ba biết chuyện này không? Một mình anh đi San Francisco không cần giúp đỡ hở?"

"Tạm thời ông ấy không biết." Lâm Tuyết Trì do dự: "Anh lớn vậy rồi có thể xử lý được những chuyện này, không thể để người bệnh lo lắng. Hơn nữa ông ấy đã giúp nhiều rồi, viện phí mấy năm nay của Oscar đều do ông ấy trả, ông ấy vốn không cần làm thế. Anh chỉ đi lấy xác của Oscar thôi, không có chuyện gì đâu."

"Em thấy anh nên nói với ba một tiếng đi, ông ấy sẵn sàng trả viện phí cho Oscar thì sẽ không để ý việc anh gặp cha ruột lần cuối, đừng giấu ông ấy."

Lâm Tuyết Trì do dự: "Anh về rồi nói cho ông ấy là được, em giấu giúp anh trước. Cứ nói... cứ nói anh đi New York phỏng vấn, vừa hay anh cũng được lời đề nghị từ một bệnh viện ở New York. Ông ấy biết bây giờ anh đang chọn lời nghề nghị."

"Vậy được rồi, anh về sớm chút nha."

Lúc này trong lòng Lâm Tuyết Trì vẫn chưa rõ nhưng anh mơ hồ mong được về San Francisco một chuyến. Anh rất mong chờ Oscar chết, bởi vì chỉ khi Oscar chết rồi thì "mối liên hệ" giữa anh và người cha ruột này mới có thể chân chính được thành lập, anh mới có thể quyết định xem mình có nên tha thứ cho Oscar không, "mối quan hệ" giữa họ mới được định nghĩa từ đứa con trai này.

Việc con trai thay thế cha là một quá trình tự nhiên, trong đó cái chết của người cha đảm bảo sự độc lập và trưởng thành thực sự của con trai. Lâm Tuyết Trì đã chờ quá lâu rồi, anh chờ ngày này đến mất kiên nhẫn. Anh giống như một con thiếu thân ngủ đông nhiều năm sắp lột xác, sắp thoát khỏi cái kén đã quấn lấy mình nhiều năm này để trở thành một "người đàn ông" đúng nghĩa. Không có gì kích kích người thanh niên hơn ý tưởng này, anh muốn gặp Oscar càng sớm càng tốt, muốn tận mắt chứng cái chết của lão, anh muốn chào đón sự trưởng thành của mình bằng một buổi lễ hoành tráng nhất.