Seattle chính thức tiến vào mùa đông. Tuyết rơi dày đặc liên tục trong nhiều ngày, các hạt tuyết dính trên cửa sổ có kích thước bằng móng tay. Sau khi màn đêm buông xuống, bầu trời như chìm trong đáy biển sâu, những ánh đèn đêm giống như những con cá phát sáng kỳ lạ di chuyển như gần như xa.
Lâm Tuyết Trì và Walter kết thúc bữa tối, hai người đi bộ về khu điều trị nội trú lưu động, đi ngang qua cửa sổ kiểu Pháp ở cầu thang, xe cấp cứu ở tầng dưới chạy qua màn tuyết, công việc cấp cứu trong thời tiết này chỉ sợ rất khó khăn.
"Tuyết lớn thế này chắc chắn tình hình giao thông không tốt, ai xui còn có thể chết trên đường vì kẹt xe." Walter nhìn xe cứu thương nói.
Lâm Tuyết Trì dừng lại trước cửa sổ. Tỷ lệ tử vong tại khoa cấp cứu lên tới hơn 30%, tỷ lệ còn sống vốn không cao.
"Bệnh không đúng lúc." Anh nói.
Walter nhíu mày: "Sao không nói tuyết rơi không đúng lúc?"
Lâm Tuyết Trì khẽ giật mình: "Tuyết luôn phải rơi..."
Walter cười to: "Vậy cậu là người theo chủ nghĩa duy vật khách quan à? Họ nói Hoa kiều không tin thần."
Lâm Tuyết Trì nói: "Tin, em gái tôi tin Phật."
"Thầy hướng dẫn của tôi là một tín đồ Cơ đốc giáo sùng đạo, ông ấy nói đã là bác sĩ thì tốt nhất nên tin thần, để khi con người ta chết đi họ sẽ không ôm lấy cảm giác áy náy và tội lỗi vào mình." Walter nói: "Dù sao thì thần là nơi trú ẩn hy vọng cuối cùng của chúng ta."
"Vậy còn anh? Anh cũng là tín đồ Cơ đốc à?" Lâm Tuyết Trì hỏi.
Walter lắc đầu: "Tôi là người theo vô thần. Người ta chết là vì các chức năng thể chất của họ không thể hoạt động bình thường được nữa, thế thôi."
"Vậy anh không cảm có cảm giác áy náy có lỗi sao?"
"Tôi đến từ khoa cấp cứu, cậu thấy sao?" Walter trêu: "Lúc tôi vừa đến đã đắc tội chủ nhiệm, bất cẩn ngủ với cháu gái nhỏ quý giá của ông ấy, một y tá trong khoa sản, ông ấy ném tôi đến khoa cấp cứu một năm, một năm ròng rã ai cũng lên bàn mổ, bà mẹ nó chứ tôi khử rung tim bằng miếng điện cực cả ngày, điện một người chết một người, quen rồi thì ổn thôi."
Lâm Tuyết Trì cười ra tiếng: "Sau đó thì sao? Anh về thế nào?"
Quả thật Walter nghĩ lại vẫn còn sợ: "Sau này tôi nói với chủ nhiệm, tôi nghỉ việc, nếu ông không chuyển tôi sang bộ phận khác thì tôi nhất định sẽ nghỉ việc. Ông ấy nói được rồi, vậy anh thử xem rồi kéo tôi vào OR, nằm trên giường là một người đàn ông với cặp mông đang bị vạch, trĩ mưng mủ khắp cả mông. Ông ấy nói tôi cắt đi. Cả năm trời tôi chưa đến OR nhưng vẫn đeo khẩu trang và vào."
"Làm hết bao lâu?"
"Hai tiếng. Run tay, suýt chút thì cắt vỡ hậu môn." Walter so ngón cái, có chút đắc ý: "Cho nên tôi là người vô thần. Tất cả những gì hôm nay tôi có là do tôi tự kiếm được."
"Đó là những gì anh nên có." Cà phê trong tay Lâm Tuyết Trì dần dần nguội đi: "Tôi chỉ có sự tò mò về nhận thức với tôn giáo nhưng không có sự cộng hưởng về cảm xúc. Có vẻ như tôi rất khó có cộng hưởng tình cảm với người và tín ngưỡng của con người. Lúc tôi còn là bác sĩ thực tập, thầy hướng dẫn của tôi cảm thấy tôi không nên làm bác sĩ ngoại khoa, ông ấy lo rằng có lúc tôi giết chết bệnh nhân cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên."
Walter nói: "Nhưng cậu là bác sĩ tốt, cậu có sự tỉnh táo và lý trí mà một bác sĩ phải có. Lòng trắc ẩn không cứu người được, và thần cũng không có nhiều lòng trắc ẩn."
"Tôi thấy bác sĩ ngoại khoa rất khó phù hợp với tôn giáo." Lâm Tuyết Trì nói: "Cảm giác thao túng sống chết trên bàn mổ không cần bất kỳ vị thần nào làm chỗ dựa tinh thần, bác sĩ ngoại khoa vốn đã là người có dục vọng thống trị rất mạnh."
Walter hiểu: "Không phải cha cậu nghiên cứu tôn giáo à? Anh ta không ảnh hưởng gì đến cậu hả?"
Lâm Tuyết Trì nhíu mày: "Không có... hoặc là, có thể nói là tôi gạt bỏ sự ảnh hưởng của ông ta cho tôi, tuy rằng ông ta rất giỏi ăn nói, tôi chưa từng nói thắng ông ta lần nào, ông ta là giáo sư, luôn có thể nêu ra rất nhiều dẫn chứng phong phú, luận điểm kinh điển để tẩy não người ta, đây là công việc của ông ta, tôi từng đến nghe ông ta dạy ở trường, sinh viên của ông ta sùng bái ông ta như thần."
Walter gật đầu: "Nhân viên tôn giáo và bác sĩ là những nghề nghiệp nghe người khác cầu nguyện nhiều nhất, năng lực chi phối tín ngưỡng của họ cũng mạnh như đối phương. Khó trách quan hệ của cậu và cha mình không tốt, hai người là cùng một loại người."
Lâm Tuyết Trì cười khổ, ở một số khía cạnh quả thật anh và Dụ Giang hoàn toàn rất giống nhau.
Walter thấy sắc mặt anh không tốt, tưởng rằng mình nói sai điều gì: "Xin lỗi, tôi không mạo phạm gì cậu chứ?"
"Không," Lâm Tuyết Trì lắc đầu, giọng điệu chán ghét: "Tôi và cha không phải cùng một loại người, tôi cũng sẽ không bao giờ tán đồng với ông ta. Vấn đề về dục vọng thống trị này, ông ta từng nói với tôi rằng trên thực tế dục vọng thống trị mạnh mẽ của nhân loại là một loại lòng hư vinh cao cấp. Tôi cho rằng lòng hư vinh này hẳn có thể kiểm soát được, nhưng ông ta rất hưởng thụ và làm điều đó không biết mệt."
Dường như tuyết đã nhỏ hơn một chút. Đông đảo các bác sĩ thực tập và y tá đi qua hành lang đối diện khu nhà phụ.
Lâm Tuyết Trì nhìn qua: "Hôm nay có tiết học à?"
Walter đi phía trước: "Cậu không biết hả? Hôm nay cha cậu tới giảng bài."
"Tôi không biết." Lâm Tuyết Trì nhíu mày: "Ông ta có thể giảng gì? Ông ta không có kiến thức y học."
"Đạo đức." Walter cười cười: "Đạo đức cơ bản của người hành nghề y. Cậu nên đi nghe đi."
Lâm Tuyết Trì cười lạnh, ai nghĩ ra ý tưởng mang tính xây dựng thế này để Dụ Giang đến nói về đạo đức thế? Gã không biến bác sĩ thành tội phạm giết người đã là chuyện rất có đạo đức rồi.
Máy nhắn tin của Walter reo lên, anh ta chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
Lâm Tuyết Trì không đi theo, khi anh quay đầu lại đã thấy Dụ Giang mang theo máy tính và túi giấy đứng ở hành lang đối diện, đang mỉm cười với anh. Gã như một người cha đến trường thăm con, một phần vừa vui vì con cái có thành tích tốt, một phần lại bày ra vẻ u buồn vì không được gặp con thường xuyên. Lâm Tuyết Trì bị gã nhìn đến luống cuống, anh vô thức muốn quay người rời đi, trong lòng anh, bệnh viện là nơi thuộc về anh, nơi không bị hiện thực quấy nhiễu, anh không muốn để Dụ Giang đi vào, anh cảm thấy bị xâm phạm.
Nhưng trên mặt Dụ Giang rất hiếm khi có vẻ u sầu như thế, nó rất chân thực nhưng cũng rất mịt mờ, cách một khung cửa sổ sát đất, cách gió tuyết tung bay thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ. Lâm Tuyết Trì có thể khẳng địnhbắt đầu từ khi anh đi NewYork thì dường như anh đã quen với cái nhìn chăm chú này chỉ vì gã vẫn đứng đó và nó vẫn chẳng thay đổi.
Lâm Tuyết Trì khẽ cắn môi, anh quay người chạy về phía hành lang lộng gió, anh thở dồn dập chạy một mạch về phía cha nuôi mình.
Tiếng gió bên ngoài như rít dài, tuyết rơi xuống vai.
"Chạy đến làm gì? Bên ngoài lạnh." Dụ Giang cười.
Lâm Tuyết Trì vẫn thở dồn dập: "Ông không nói với tôi là ông đến đây giảng bài."
"Không muốn quấy rầy con." Dụ Giang nói: "Dỗ một đám bác sĩ thực tập cho vui mà thôi, con còn có việc phải làm."
Lâm Tuyết Trì nghĩ, vậy ông còn đứng ở nơi trời đông giá rét này để nhìn lén tôi?
"Mang áo len cho con." Dụ Giang đưa túi giấy cho anh: "Ta thấy lúc con ra ngoài không mặc nhiều, ban đêm trời hạ nhiệt."
Lâm Tuyết Trì nhận lấy, lúng túng nói: "Cảm ơn."
Dụ Giang chỉ vào quầng thâm mắt của anh, "Buổi tối ngủ một lúc được không?"
"Ừm, không có việc gì khẩn cấp có thể ngủ một lúc."
Dụ Giang phủi tuyết trên vai anh: "Về đi, đứng ở ngoài dễ cảm, nhớ mặc quần áo."
Lâm Tuyết Trì ôm áo trở về, những đường khâu mềm mại dường như vẫn còn mùi của người đàn ông.
Tai anh hơi tê cứng vì lạnh nhưng lúc này đầu óc anh lại rất tỉnh táo, anh vừa mặc áo len vừa đi đến văn phòng chủ nhiệm. Thư ký ngồi ngoài nhận ra anh: "Dr. Lim."
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Tôi muốn hỏi khóa học đạo đức cơ bản hôm nay đã kết thúc chưa?"
Thư ký nhìn đồng hồ: "Vâng, theo thời gian đã định chắc là kết thúc rồi."
"Ồ, tôi vừa được biết đến. Còn định đến nghe xem."
Thư ký cười ngọt ngào: "Lần sau còn có cơ hội."
"Tôi mới từ New York về, còn chưa quen lắm." Lâm Tuyết Trì gãi đầu ra vẻ vụng về: "Tham dự cũng tiện làm quen mọi người."
Thư ký gật đầu: "Hàng tuần sẽ sắp xếp giờ giảng vào giờ này, anh có thể chú ý bảng thông báo."
"Là mọi người tổ chức và mời các giáo sư tới giảng à?"
"Không, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm sắp xếp thời gian và điều phối nội dung khóa học. Người liên hệ với các giáo sư thường là chủ nhiệm, ông ấy khá quen thuộc với các giáo sư đại học này."
"Các giáo sư được mời mỗi lần mỗi khác à? Hay là có các khóa học lặp lại không?"
"Thỉnh thoảng sẽ có lặp lại nhưng trên cơ bản là không. Chúng tôi có mấy giáo sư thường trú, chủ yếu giảng giải kiến thức chuyên môn. Giống như năm nay khoa ung bướu có sáu khóa học, tất cả đều do cùng một giáo sư giảng dạy. Nhưng như khóa ngày hôm nay là giáo sư được mời đến lâm thời cũng là bình thường."
Lâm Tuyết Trì nhìn bảng tên trên cửa phòng làm việc: "Vậy đến nghe có cần phải báo danh không? Tôi có thể đăng ký ở đâu?"
"Anh có thể gọi điện thoại đến nói với tôi là anh muốn tham gia, hoặc cũng có một kênh đăng ký trên trang web chính của bệnh viện."
"Tôi có thể xem mẫu đăng ký hôm nay không? Bình thường có những ai tham dự?"
Thư ký do dự một chút nhưng vẫn lấy tờ đăng ký kẹp trong tài liệu ra: "Bác sĩ thực tập và bác sĩ thường khá đông, một số khóa học chuyên môn cao còn yêu cầu bác sĩ nội trú và bác sĩ chính tham gia."
Lâm Tuyết Trì cầm bản đăng ký, nhân sự trong danh sách này rất chi tiết, hầu hết là bác sĩ thực tập, chỉ có một số ở cuối biểu mẫu là bác sĩ nội trú và không có bác sĩ điều trị nào. Anh nhìn lướt qua, ghi xuống vài cái tên, sau đó trả lại cho thư ý: "Cảm ơn."
Thư ký lắc đầu: "Không có gì."
Lâm Tuyết Trì quay người rời đi, rẽ vào một góc lấy điện thoại ra gọi cho phòng trực: "Xin chào, tôi là Lâm Tuyết Trì từ ngoại khoa, tôi muốn kiểm tra lịch trình của một số khoa được không? Làm phiền có thể nói cho tôi biết chút không?"
"Sau đó thì sao? Anh tra ra được gì rồi hả?" Allison cắn miếng khoai tây chiên.
Bên miệng cô vẫn còn dính vụn khoai tây, trông khá nghịch ngợm.
Lâm Tuyết Trì lấy sổ ra đưa cho cô, mắt vẫn nhìn về phía trước: "Tổng cộng có 6 bác sĩ nội trú, anh tra hết rồi, tối có bốn người trực ban, hai người nghỉ ngơi, một người là nữ bác sĩ khoảng 40 tuổi, cô ấy có 3 đứa con, đứa nhỏ nhất chưa đến mười tuổi, gia đình khá hòa thuận. Anh thấy khó có thể là cô ấy. Một người khác vừa được thăng lên bác sĩ nội trú, chịu trách nhiệm chính mảng hệ thống tiết niệu của nam giới. Anh vẫn đang điều tra, có thể anh ta chưa mở hộp sọ bao giờ."
Allison lau miệng: "Sao lại xuất hiện sáu người? Họ có quen biết Tuyết Mi không? Không phải anh nói anh biết hung thủ giết Tuyết Mi hả."
"Anh muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình. Nếu có thiết bị và môi trường để mở hộp sọ thì người trong bệnh viện luôn thuận tiện hơn, bởi vì anh nghĩ Tuyết Mi không bị giết ở nơi vứt xác." Lâm Tuyết Trì nói: "Hẳn là con bé bị giết trước, sau đó mới bị lấy tiểu não đi rồi cuối cùng bị ném ở nơi vứt xác."
"Sao anh biết?"
"Con bé bị vứt xác ở vùng ngoại ô, nếu giết tại hiện trường còn phải mở sọ lấy tiểu não thì chắc chắn hiện trường sẽ có rất nhiều vết máu, thậm chí có thể bắn tung tóe não hoặc các mô khác. Mở sọ không thể thực hiện bằng dao mà là bằng mũi khoan, lúc mũi khoan được khoan vào với tốc độ cao sẽ làm bắn máu tung tóe khắp nơi, đây là điều không thể tránh khỏi. Nhưng anh đã xem những bức ảnh của FBI và thấy rất sạch sẽ, điều đó không bình thường."
"Cho nên bây giờ chúng ta phải đến hiện trường xem?"
Lâm Tuyết Trì gật đầu và xoay vô lăng để xuống đường cao tốc: "Ừm, chúng ta sắp đến nơi rồi."
Allison hơi kích động: "FBI không thu dọn hiện trường sao? Chúng ta còn có thể phát hiện được gì hả?"
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Thử một lần xem sao, có thể sẽ để lại chút manh mối."
Allison lấy một máy ảnh từ trong túi xách ra, "Chút nữa em chụp ảnh."
Lâm Tuyết Trì nhìn cô không nói. Anh cố tình che giấu và thậm chí lừa dối Allison, có một số việc cô đừng nên biết thì hơn. Dụ Giang không có kinh nghiệm lâm sàng về ngoại khoa, gã có thể giết Tuyết Mi nhưng người mở sọ tất nhiên là một người khác. Có thể người này không biết Tuyết Mi, hoàn toàn không biết cô là ai nhưng hắn chắc chắn phải biết Dụ Giang, tin tưởng Dụ Giang. Dụ Giang sẽ không tùy tiện tìm một bác sĩ ngoại khoa để mở sọ, gã phải hiểu rõ và có giao tình với người này, không nhất định là bạn bè nhưng chắc chắn phải quen thuộc với nhau, quen thuộc đến mức bác sĩ ngoại khoa này sẵn sàng đến và thực hiện phẫu thuật mở sọ lấy não cho người lạ và phạm tội giết người vì gã.
Tìm được người mở sọ này là có thể lần theo manh mối để tìm ra bằng chứng Dụ Giang giết người. Nhưng nếu muốn tìm người mở sọ thì đương nhiên phải tìm người bên cạnh Dụ Giang, tìm tất cả những người đã tiếp xúc với gã và những người này đều có thể bị nghi ngờ.
Xe rẽ vào đường rừng, đi sâu qua ngã ba chằng chịt rồi dừng lại ở dưới biển báo giảm tốc.
"Đến rồi." Lâm Tuyết Trì nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Đáng lẽ nên đến sớm hơn, sau khi tuyết rơi rồi có thể sẽ không tìm được gì."
Allison nhảy xuống xe, đi tới cái cây nơi treo xác: "Họ nói rằng người ta tìm thấy bạn ấy ở đây, bị trói vào gốc cây."
"Ừm." Lâm Tuyết Trì sờ thân cây thô ráp.
Đó là một cây thông Mỹ rất cao, loại cây này không hiếm ở Washington. Những cành cây bị tuyết rơi dày nhưng vẫn giữ được màu xanh đậm. Thân cây được bao bọc bởi nhiều lớp vảy sần sùi, lớp vỏ tróc ra không chỉ dày mà còn rất cứng, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến nó có thể giữ được độ ẩm và nhiệt độ trong mùa đông lạnh giá.
Lâm Tuyết Trì đi vòng quanh cây, ở chỗ phân nhánh đầu tiên của thân cây có một vòng thân màu sáng lộ ra, đó là dấu vết vỏ cây bong ra sau khi bị dây thừng siết cổ. Lâm Tuyết Mi bị trói ở đây khi cô chết, kẻ sát nhân quàng sợi dây nhiều màu quanh cổ cô và treo cô lên cành cây. Đầu cô rơi xuống một cách tự nhiên, và sau khi nắp hộp sọ được lấy đi thì chỉ còn lại một chậu máu với óc não khô cạn nằm bên vệ đường. Người tìm thấy nó đã vô cùng sợ hãi, cho rằng có thứ gì đó đã cắn đứt đầu cô.
"Nếu nơi mở sọ không ở đây giống như anh nói, vậy thì tại sao lại treo cổ bạn ấy ở đây để người ta phát hiện?" Allison âu sầu, cô thậm chí không dám tưởng tượng đến cảnh đó.
Lâm Tuyết Trì ngồi xuống và hất tuyết đọng quanh rễ cây, phát hiện một sợi tóc đen dài ở đó. Anh nhặt lên, thở dài: "Vì để triển lãm."
Allison nhìn quanh khu rừng thông rộng lớn, cô rùng mình.
"Để công khai cái chết của con bé, để thể hiện thành tích và thắng lợi của hắn." Lâm Tuyết Trì nhìn cô: "Đương nhiên, quan trọng nhất là để mọi người nhìn thấy đầu của con bé, hắn nhấn mạnh điểm ấy."
"Tại sao hắn lại muốn nhấn mạnh?"
Lâm Tuyết Trì nói: "Bởi vì hắn muốn người ta biết hắn là ai. Hắn biến mất bảy năm, hắn sợ người ta không nhớ hắn, cho rằng hắn sẽ không quay trở lại nữa. Cho nên hắn muốn trịnh trọng tuyên bố rằng người mở sọ tiểu não trái San Francisco đã quay về."