Những chuyện lạ ở Hồng Trần Giới bắt đầu từ Trung Nguyên.
Liên tiếp có người chết không rõ nguyên do, từ đứa bé cho đến cô nương trẻ tuổi, ngay cả nam tử khoe mạng cũng hóa thành vôi trong lúc ngủ mơ.
Tựa như có người đang cố gắng ép tin tức xuống, khi nó được truyền vào Thương Hải Nhất Cảnh thì đã là chuyện của mấy tháng sau, lấy Thương Hải Nhất Cảnh là địa giới trung tâm Đông Nam cũng bắt đầu xuất hiện án mạng tương tự. Đinh Hải Yến ra lệnh cho đệ tử đề cao cảnh giác, chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại người chết ngày càng nhiều.
Mây đen ở Hồng Trần Giới càng lang càng rộng, vốn Đinh Hải Yến muốn liên hợp với Trường Bạch Tuyết Lĩnh và Côn Lôn Thái Hư Đỉnh thương nghị chuyện trừ diệt yêu tà, nhưng không hiểu sao lại bại lộ tin tức khiến yêu tà xâm lấn Trường Bạch Tuyết Lĩnh, hại chưởng môn Trường Bạch Tuyết Lĩnh chết trong loạn chiến. Liễu Khê, Liễu Tuyền nghe tin dữ vội vàng chạy về không biết sau đó như thế nào.
Nhất thời khiến cho lòng người sợ hãi, cảm thấy có thể kế tiếp sẽ là Thương Hải Nhất Cảnh.
Nhưng yêu tà lại không đến đây, chỉ có Tư Mã Kỷ dẫn người Hà Lạc Tĩnh Địa đến. Bởi vì Đinh Duyên rất được coi trọng ở Hà Lạc Tĩnh Địa, Đinh Hãi Yến tự mình chiêu đãi chưởng môn Thường Tùng Đào. Đợi sau khi tàn tiệc Thường Tùng Đào mới nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với Đinh Hải Yến.
Đám người chỉ cho rằng gã muốn nói chuyện gần đây có liên quan tới Hồng Trần Giới với Đinh Hải Yến. Nào có thể đoán được chỉ sau một đêm, Đinh Hải Yến đã mở rộng sơn môn, đón tiếp nồng hậu Thường Tùng Đào mặc cho gã làm ẩu. Mà thái độ của Thường Tùng Đào khác lạ, tựa như biến thành chủ nhân của Thương Hải Nhất Cảnh, ra vào các nơi cũng không thèm thông báo, những đệ tử dưới trướng của gã cũng theo đó mà lật tung Thương Hải Nhất Cảnh lên trời.
Tống Dương nói cực nhanh dăm ba câu đã kể rõ, tức giận nói: "Diêu sư thúc tổ nghe lời Đinh thái sư thúc tổ nhất, Hải Lâu Phong và Đan Khuyết Phong là hai nơi bị tra xét đầu tiên, Tư Mã Sư thúc tổ vì ngại mặt mũi của phụ thân hắn Tư Mã Kỷ cũng cho phép bọn họ tra xét Ngọc Quan Phong. Diêu sư thúc không cho phép lục soát Lưu Sương Phong nên bị Thường Tùng Đào giam lỏng. Thiên Kính Phong vốn là nơi ở cũ của Dật Thiên Quân, nhưng Đinh thái sư thúc tổ do dự hai ngày vẫn cho bọn chúng tiến vào lục soát. Đại sư huynh cũng vì vậy mà bị giam lỏng, ta và Diệp sư huynh thấy những người này khó đối phó nên chỉ đành nghĩ cách tìm người khác đến giúp đỡ."
Thường Tùng Đào không phí một binh một tốt nào chỉ uy hϊế͙p͙ Đinh Hải Yến đã có thể nắm toàn bộ Thương Hải Nhất Cảnh trong lòng bàn tay.
Đột nhiên Bùi Lệ nói: "Giúp người ngoài đối phó đệ tử nhà mình, Đinh Hải Yến đúng là già rồi nên hồ đồ."
Tống Dương đang nói đến nhiệt tình, đột nhiên trông thấy nhiều ra thêm một người thì cả kinh ngồi đơ tại chỗ, chỉ vào hắn nói: "Sư tổ? Ba năm trước người đưa ta về núi, hẳn là đi tìm sư tôn và Thái sư tổ phải không?"
Bùi Lệ nhíu mày đánh vào tay hắn nói, "Không biết lớn nhỏ."
Tống Dương ngượng ngùng thu tay lại, thở dài: "Nếu đại sư huynh cũng ở đây, Thiên Kính Phong của chúng ta đã đầy đủ rồi"
rốt cuộc Bùi Lệ cũng tìm về được chút cảm giác tồn tại, trêи đường hắn đi theo sau lưng Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng, nhìn hai người họ không xem ai ra gì mà nói chuyện líu lo, hiển nhiên hắn trở thành cái bòng đèn cực lớn.
Năm đó hắn coi Thương Hải Nhất Cảnh là kẻ thù, nhìn như bình thường nhưng thật ra hắn không vừa mắt ai. Hắn thấy ít nhất tà ma ngoại đạo vẫn thẳng thắn hơn những tu sĩ chính đạo ra vẻ đứng đắn này, bọn chúng thật đáng chết. Nhất là Lộc Thời Thanh, giết người còn giả vờ vô tội còn không hề đề cập tới án mạng năm đó.
Thiên Kính Phong, thậm chí cả toàn bộ Thương Hài Nhất Cảnh với hắn mà nói, cùng lắm là nơi ở tạm thời mà thôi. Đợi sau khi hắn báo thù xong sẽ mau chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn là Thương Hải Nhất cảnh không ngại hiềm khích lúc trước vẫn nghênh đón hắn trở về.
Bùi Lệ vừa định nói với Lộc Thời Thanh, sau này hắn xem Thương Hài Nhất Cảnh như là nhà mình mà quý trọng. Lại thấy Lộc Thời Thanh và Cố Tinh Phùng đang thấp giọng thương lượng việc gì đó, rất nhanh Cố Tinh Phùng nói với Diệp Tử Minh: "Hai người kia chúng ta sẽ tự nghĩ cách cứu ra, ngươi và Tống Dương mau tới Côn Lôn đi."
Diệp Tử Minh nói: "Thế nhưng sư tôn..."
Lộc Thời Thanh nhẹ giọng nói: "Chúng ta đã trở về, đương nhiên sẽ chủ trì công đạo cho Thương Hải Nhất Cảnh. Hiện giờ Thường Tùng Đào trọng thương, thừa dịp gã không rảnh bận tâm đến chuyện khác, hai người các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn."
Tống Dương cắn răng nói với Diệp Tử Minh: "Diệp sư huynh, 18 năm trước sau khi Côn Lôn xảy ra chuyện thì huynh chuyển đến Thương Hải Nhất Cảnh cư trú. Bây giờ thiên hạ loạn thành thế này huynh vẫn nên về xem thử đi."
Diệp Tử Minh trầm mặc không nói.
Tống Dương nắm lấy tay áo của hắn, trầm giọng nói: "Diệp sư huynh, lúc đầu do ta không hiểu chuyện mới tạo nên vô vàn tiếc nuối. Không kịp nói chuyện tử tế với người thân thì bọn họ đã..., Côn Lôn ở phương xa chắc chắn không có việc gì cho dù huynh chỉ liếc mắt cái thôi nhưng cũng an tâm mà không phải sao?"
Lộc Thời Thanh cũng gật đầu nói: "Đúng thế, tuy cách xa mấy vạn dặm, nhưng ngự kiếm đến Côn Lôn nhiều lắm là mất hai ngày thôi, đi sớm về sớm."
Diệp Tử Minh im lặng một lát, rốt cục cũng mở miệng."Nếu đã như vậy, chỉ mong sư bối thứ lỗi đệ tử bất tài, ta đến Côn Lôn nhìn thử rồi lập tức trở về." Sau đó nói với Tống Dương. "Ngươi ở lại bên cạnh sư bối, ta tự mình đi."
*sư bối: Sư phụ và trường bối
Tống Dương lập tức trừng lớn mắt, "Không được! Đã nói rõ rồi! Ta đã coi huynh là người thân vậy thì phải bầu bạn trêи đường huynh đi, với lại...ta đã đồng ý đến nhà huynh rồi mà."
Đầu hắn còn choáng, vừa sốt ruột thái dương lại đau nhức, lấy tay che theo bản năng, Diệp Tử Minh nhíu mày nhìn như không vui nhưng lại vỗ nhẹ lên vai hắn, "Được vậy thì cùng đi."
Tống Dương gật đầu thật mạnh, tươi cười rạng rỡ.
Lộc Thời Thanh cảm thấy vui mừng. Những năm nay hai đứa bé không nơi nương tựa này đánh qua đánh lại đến nỗi giờ lại đâm ra giúp đỡ lẫn nhau.
Cố Tinh Phùng lấy ra hai lá bùa tàng hình, phân cho hai người họ."Đây là đồ ở U Minh Giới, các giới khác có rất ít, đeo ở trêи người có thể che giấu hành tung."
Hai người nói cám ơn, Tống Dương do do dự dự, dường như còn có lời muốn nói.
Bùi Lệ nhíu mày: "Dông dài, có gì thì nói mau."
Tống Dương gãi gãi đầu, nói với Lộc Thời Thanh: "Lúc đầu ta có chuyện muốn xin người giúp một tay, nhưng bây giờ người là tháu sư tổ của ta, ta ngại mở miệng."
Lộc Thời Thanh cười: "Tuy ta là thái sư tổ của ngươi, nhưng cũng đâu trở ngại đến việc ta giúp ngươi đâu."
Cố Tinh Phùng cũng nói: "Ngươi nói là được."
Tống Dương vì vậy mới nói: "Ba ngày sau là lễ truy điệu của người nhà ta. Lúc trước ta đều sẽ về nhà họ Tống, nhưng năm nay có thay đổi, ta muốn đến Côn Lôn bái tế người nhà của Diệp sư huynh. Ta nghĩ ca ca tỷ tỷ sẽ thông cảm cho ta, nhưng Linh ca là con ma men, không uống được Thần Tiên Túy là sẽ nổi điên, cho nên..."
Lộc Thời Thanh hiểu rõ gật đầu nói: "Chuyện này không khó, ta đi mua một ít Thần Tiên Túy rồi đưa đến Tống gia giúp ngươi làm lễ truy điệu."
Lần này Tống Dương đã yên tâm liên tục nói cảm ơn, cùng Diệp Tử Minh quỳ trêи mặt đất, vái từ biệt với ba vị sư bối.
Trêи đỉnh Nhật Nguyệt Đồng Sinh Trụ, là một vòng thái dương to lớn chói sáng lóe mắt. Ngày xưa khi đến giờ này, nơi xa trêи mặt biển sẽ có thuyền đánh cá chèo qua, các loại ca dao và âm thanh gào to cũng theo gió mà thổi vào Thương Hải Nhất Cảnh. Năm đó lúc Tống Dương mới đến còn đứng sau núi phất tay trả lời khiến cho người kế bên khinh thường.
Thiên hạ ngày nay đại loạn, trêи biển không thấy bóng người, hai người rời đi trong mưa hoa bay tán loạn, hết sức tiêu điều.
Lộc Thời Thanh nói: "Chờ khi hai người họ quay về, mong là loạn trong giặc ngoài ở Thương Hải Nhất Cảnh hoàn toàn biến mất."
Cố Tinh Phùng cũng gật đầu: "Chỉ mong là vậy."
Bùi Lệ đột nhiên cảm thấy không cần nói thêm gì nữa, vì Cố Tinh Phùng và Lộc Thời Thanh trêи phương diện nào cũng đều nghĩ cho Thương Hải Nhất Cảnh, tuy không nói ra miệng, nhưng lời nói và hành động từ lâu đã xem Thương Hải Nhất Cảnh như nhà mình.
Tựa như hắn đang cố gắng tỏ rõ lập trường, nhưng lại càng khiến mình trở nên xa lạ.
Một nén nhang sau, Thiên Điện Thiên Kính Phong.
đệ tử Trước cửa đứng im bất động, đã bị chú thuật khống chế thân hình và thần thức tựa như khúc gỗ. Cửa lớn rộng mở, dây thừng trêи người Thẩm Kiêu đứt đoạn trêи cổ tay chỉ còn lại một chiếc Phược Linh Hoàn.
Gương mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng hành lễ vẫn đủ đầy: "Đa ta sư bối cứu giúp."
Bùi Lệ nhìn cánh cửa trống không còn lại: "Nói như vậy, bây giờ Diêu sư điệt đang nằm trong tay Thường Tùng Đào?"
Ba người họ âm thầm đến đây để nghĩ cách cứu viện nhưng không ngờ chỉ gặp được Thẩm Kiêu. Theo như lời Thẩm Kiêu nói nửa canh giờ trước Diêu Phủng Châu đã bị Tư Mã Kỷ giải đi không biết định làm gì.
Cố Tinh Phùng nhạy bén bắt được một chi tiết: "Nửa canh giờ trước, Vạn Yêu Vương đánh Thường Tùng Đào trọng thương."
Lộc Thời Thanh thì lại nghi hoặc: "Thường Tùng Đào bị thương, nên tìm Diêu Nhất Thành phụ thân cô ta trị thương mới đúng, cô ta đâu quá am hiểu y thuật đan dược gì đâu...Huống chi người đến là Tư Mã Kỷ, chưa chắc đã có liên quan đến Thường Tùng Đào."
Đang khi nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân từ xà đến gần, còn có một người đang vội vội vàng vàng kể gì đó.
Nghe kỷ lại thì ra là tiếng của Diêu Nhất Thành, "Xin sư tôn mà, ta chỉ có một đứa con gái là Châu Nhi thôi! rốt cuộc nó đã đi đâu sống hay chết, mong sư tôn cho đệ tử một câu trả lời chính xác."
Bên ngoài yên lặng một lúc rồi nghe Đinh Hải Yến nói: "Đối phương đáp ứng ta, tuyệt đối không làm hại tính mạng Châu Nhi, ngươi cứ yên tâm."
Nhưng Diêu Nhất Thành không thể yên lòng, hết lời cầu xin. Đinh Hải Yến không nói thêm gì nữa tăng tốc bước chân. Mắt thấy cách cửa càng ngày càng gần, Cố Tinh Phùng đưa lá bùa tàng hình còn sót lại trêи người mình cho Lộc Thời Thanh nhưng bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra nói: "Không được, chuyện đến nông nỗi này ta cũng nên nói vài lời với sư huynh ta vài câu."
Rất nhanh, Đinh Hải Yến đã xuất hiện ngay khe cửa, gọi đệ tử nhưng không ai đáp lời nên cuống quít vào cửa xem tình hình thì vừa vặn chạm mặt với những người trong phòng.
"... Thanh Nhai?" Đinh Hải Yến khϊế͙p͙ sợ không thôi, tựa như trong dự liệu của Lộc Thời Thanh.
Lộc Thời Thanh vẫn bình tĩnh hơn hắn, chắp tay nói: "Sư huynh, từ biệt đến nay huynh vẫn khỏe chứ."
đứng trước mặt những đồng môn từng quen biết này, đầu tiên Đinh Hải Yến lộ ra biểu cảm kinh hoàng, khi lấy lại tin thần hắn lại không tự giác lùi về sau mấy bước rồi mạnh miệng nói: "Thanh Nhai, quả nhiên là ngươi khởi tử hoàn sinh, vậy ta không cần phải đền mạng cho ngươi, ngươi còn có chuyện gì?"
Đúng là không có chút áy náy nào.
Trêи mặt Cố Tinh Phùng lạnh lẽo, trực tiếp tiến lên, bóp lấy cổ Đinh Hải Yến.
Diêu Nhất Thành vội nói: "Không được không được, Hằng Minh, ông ta là trưởng bối của ngươi!"
Cố Tinh Phùng gằng từng câu từng chữ, "Vương tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân, trưởng bối thì sao?"
"Nói hay lắm, Hằng Minh." Đinh Hải Yến cố gắng trấn định, trêи trán lại đổ mồ hôi. "Nếu ngươi báo thù cho Thanh Nhai thì cũng được, ngươi giết Thường Tùng Đào đi, ta tùy ngươi xử trí."
Bùi Lệ nhíu mày: "Ngươi tưởng ngươi là ai?,sư tôn đến tính sổ với ngươi mà ngươi còn cò kè mặc cả?"
Đinh Hải Yến thấy Bùi Lệ, tựa như được tiếp thêm sức cười lạnh nhìn Lộc Thời Thanh, "Thanh Nhai, ta cũng chỉ nói láo hai câu thôi nhưng Hoài Hư mới thật là người giết ngươi, ngươi không tìm hắn tính sổ lại tới hỏi tội ta trước?"
Đây là một món nợ lộn xộn.
Bùi Lệ bị Đinh Hải Yến lợi dụng, giết Lộc Thời Thanh báo thù, đây là sự thật không thể chối cãi. Nhưng hắn giống như Lộc Thời Thanh, cũng là người đã chết một lần, Bùi Lệ cũng có chỗ đáng thương, thứ hai vốn Lộc Thời Thanh cũng không phải là người đuổi cũng giết tận, nên cũng mập mờ cho qua.
Đúng là Đinh Hải Yến chỉ nói dối vài câu nhưng nếu trước kia hắn không làm như vậy, vận mệnh của những con người đời thứ ba ở Thiên Kính Phong cũng sẽ không lận đận như bây giờ.
Đinh Hải Yến tội không đáng chết, nhưng chung quy vẫn có tội.
Lộc Thời Thanh nói: "Thường Tùng Đào đương nhiên phải diệt trừ, nhưng nó không liên quan tới sư huynh, mong là sư huynh trả lại chức chưởng môn cho Thiên Kính Phong, từ đây...sư huynh không còn là người của Thương Hải Nhất Cảnh nữa."
Ngữ khí thanh thanh đạm đạm, không có âm nào nặng lại làm cho cục diện lâm vào trầm lặng.
Diêu Nhất Thành kinh ngạc nói: "Thanh Nhai sư thúc, người muốn trục xuất sư tôn khỏi sư môn?"
Đinh Hải Yến bỗng nhiên cười to, dưới khống chế của Cố Tinh Phùng mà hất cằm mình lên: "Ngươi dựa vào đâu nói ra những lời này? Ngươi là sư đệ ta cho dù ta giết ngươi ngươi cũng không có tư cách đuổi ta đi!"
Lộc Thời Thanh nói: "Sư huynh, trước thì huynh xuyên tạc đồng môn sau thì dung túng người ngoài gây hại cho Biển Cả Nhất Cảnh. Huống hồ kiếm Tố Quang không có ở trong tay huynh, chức chưởng môn này danh bất chính ngôn bất thuận."
Đêm mưa ba năm trước, khi Cố Tinh Phùng rời đi đã cắm kiếm Tố Quang vào trong vách đá. Không phải Đinh Hải Yến không muốn rút ra, nhưng kiếm Tố Quang nhận chủ, sau khi Cố Tinh Phùng đi, chưa từng có ai nhổ nó ra được.
Diêu Nhất Thành đã từng hiến kế cho hắn, đập nát tản đá đó là có thể láy kiếm. Nhưng sợ làm ra động thái quá lớn sẽ mất hết mặt mũi nên đành bỏ qua.
Đến nay thanh kiếm kia vẫn còn cắm ở sau núi.
Đối với chuyện này, Đinh Hải Yến không phản bác được.
Lộc Thời Thanh nói tiếp: "Nếu sư tôn còn sống, thấy được cách cư xử hiện giờ của sư huynh tất nhiên sẽ vô cùng thất vọng. Ta trục xuất sư huynh cũng là vì mặt mũi của sư tôn."
Bùi Lệ phụ họa: "Đúng đó, dưới trướng của Dật Thiên Quân lại lòi ra một tên phản đồ ăn cây táo rào cây sung, sẽ phải hứng chịu bao nhiêu chế nhạo của thế gian đây?"
Trêи trán Đinh Hải Yến nỗi đầy gân xanh, không biết lấy dũng khí từ đâu lại tung một chưởng về phía Cố Tinh Phùng.
"Tinh Tinh cẩn thận!" Lộc Thời Thanh biết, Đinh Hải Yến không làm bị thương Cố Tinh Phùng được. Nhưng hắn vẫn chạy qua theo bản năng, tại một khắc khi Đinh Hải Yến đánh Cố Tinh Phùng thì tung một chưởng vào người Đinh Hải Yến.
Chưởng phong vừa nhanh vừa chuẩn, tuy hắn không dùng quá nhiều khí lực, nhưng căn cốt của Đinh Hải Yến đã từng bị thương tổn sao có thể chịu được một chưởng của cao thủ Đại Thừa Kỳ.
Đinh Hải Yến bị đánh bay ra ngoài đâm sầm vào khung cửa miệng hộc máu tươi.
"Sư huynh, xin lỗi." mặt Lộc Thời Thanh lộ vẻ xấu hổ, ngay sau đó bổ sung thêm: "Ngươi có thể đánh lại ta một chưởng, nhưng ngươi đánh Tinh Tinh, thì tuyệt đối không được."
Cố Tinh Phùng cảm thấy có một cái tay nắm lấy cổ tay của mình, lòng bàn tay còn tràn đầy mồ hôi. Y trở tay nắm chặt nhẹ giọng an ủi: "Ta không sao."
Thế mà Diêu Nhất Thành không chạy qua đỡ người, Đinh Hải Yến giãy giụa đứng dậy lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộc Thời Thanh ánh mắt bén như đao, "Thanh Nhai... Ngươi làm khá lắm! Ngươi vì mặt mũi sư tôn? Đúng là chuyện cười mà! Hơn hai mươi năm trước ngươi cùng Hoài Hư làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, đã không còn là người của sư tôn tư lâu rồi! hiện giờ còn cấu kết làm bậy với đồ tôn của ngươi, còn chất vấn ngược lại ta?"
Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời nhưng vẫn nắm chặt tay cố Tinh Phùng như củ. "Sư huynh, hiện tại đúng là ta hợp tịch với Cố Tinh Phùng."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình không thôi.
Diêu Nhất Thành còn trợn mắt há hốc mồm, nhìn Bùi Lệ rồi lại nhìn Lộc Thời Thanh, "Sư thúc, chẳng phải người và Bùi sư huynh....Tại sao giờ lại cùng Hằng Minh..."
Đinh Hải Yến châm chọc nói: "Bão Phát, ngươi còn nói Thanh Nhai là người tốt. Chẳng những làm vợ người khác mất hết mặt mũi mà còn thay đổi thất thường không phải là hành vi của chính nhân quân tử! vậy mà Bùi Hoài Hư ngươi còn đi theo hắn nghe theo hắn sai bảo?"
Hắn vốn muốn mỉa mai Lộc Thời Thanh, ai ngờ lại nói đến chuyện khó xử của Bùi Lệ. Bùi Lệ không dám nhìn Lộc Thời Thanh, vội nói: "Còn không phải bởi vì lúc ấy ta tin ngươi... Ta uy hϊế͙p͙ sư tôn hợp tịch với ta, chính là vì muốn người mất mặt, những chuyện đó đều là giả không tính,"
Lời nói này nói ra vô cùng gian nan, Bùi Lệ biết, từ nay về sau, trong cuộc đời của Lộc Thời Thanh hắn đã triệt để mất đi vị trí, người khác có nói về chuyện phong hoa tuyết nguyệt của Lộc Thời Thanh thì nhân vật chính cũng chỉ có Cố Tinh Phùng, không liên quan tới Bùi Lệ là hắn.
Diêu Nhất Thành giật mình: "Thì ra là thế, vậy thì không thể nói là thay lòng đổi dạ, Sư Thúc và Hằng Minh là ngươi tình ta nguyện."
Bùi Lệ nhịn đau gật đầu.
Lộc Thời Thanh như trút được gánh nặng, nhưng không có ý muốn cảm ơn Bùi Lệ, bởi vì đây vốn là trong sạch mà hắn nên có được.
Đinh Hải Yến lại cố chấp nói: "Ta không tin, nếu Thanh Nhai ngươi không bị bắt thóp sao lại bị Bùi Hoài Hư uy hϊế͙p͙? Còn không phải chính ngươi không trong sạch ư?"
"Đó là bởi vì..." Lộc Thời Thanh nói được một nữa bỗng nhiên do dự.
Lộc Thời Thanh lẩm bẩm nói: " Sinh tử tồn vong của Hồng Trần Giới, ta nghĩ, sư tôn đã thấu hiểu."
Đinh Hải Yến nhìu mày: "Chuyện xấu của ngươi, có liên quan gì tới sư tôn?"
Lộc Thời Thanh nhìn hắn, chậm rãi nói: "Sư tôn không phi thăng, mà là dạo chơi tứ phía. Suối Vinh Khô sau núi kia là bí mật mà ngươi để lại...Ta ngày ngày trông chừng không cho ngươi khác biết. Mà yếu điểm Hoài Hư lấy ra áp chế ta chính là cái này."
Chuyện này Lộc Thời Thanh chỉ nói với Cố Tinh Phùng. Cho nên giờ phút này nói ra, trừ Cố Tinh Phùng những người khác đều vô cùng bất ngờ.
Diêu Nhất Thành lanh mồm lanh miệng, lập tức chất vấn: "Không thể nào, tu sĩ sau khi phi thăng đều sẽ lưu lại vết tích Vũ Hóa*. Nếu Dật Thiên Quân chỉ là dạo chơi, vậy vết tích Vũ Hóa kia đến từ đâu? huống chi dựa vào tu vi của Dật Thiên Quân, phi thăng không phải chuyện gì khó tại sao lại nói dối chứ?"
*Vũ Hóa: thoát xác thành tiên, mà tại nghe sang nên để Hán Việt luôn
Lộc Thời Thanh lắc đầu: "Nguyên nhân ta không rõ, nhưng đây chính là sự thật."
Đinh Hải Yến che ngực đứng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Thời Thanh: "Ngươi... Vì sao lại nói ra?"
"Bởi vì bí mật về suối Vinh Khô không cần phải giấu nữa, nơi đây cũng không có người khác." Lộc Thời Thanh khe khẽ thở dài, "Cộng thêm sư huynh cứ khăng khăng bức bách ta, ta chỉ có thể kể lại mọi chuyện."
"Vậy cũng không được!" Đinh Hải Yến gầm lên, "Lộc Thời Thanh, ngươi chỉ là kẻ được sư tôn nhặt ở ven đường! dựa vào đâu sư tôn lại tốt với ngươi như thế! Không những giao chức chưởng môn cho ngươi, ngay cả những bí mật này cũng chỉ nói cho một mình ngươi biết!"
Cố Tinh Phùng đứng cạnh quan sát, thấy Đinh Hải Yến chỉ phẫn nộ mà không có kinh ngạc liền vạch trần: "Ngươi đã biết trước Dật Thiên Quân không có phi thăng."
Đinh Hải Yến khựng lại, "Ta..."
Cố Tinh Phùng từ tốn nói: " Vết tích Vũ Hóa của Dật Thiên Quân vẫn do ngươi cất giữ, Thường Tùng Đào lật tung Thiên Kính Phong duy chỉ có vật này là không nói ra."
Bùi Lệ đứng cạnh suy tư nói: "Thường Tùng Đào là người của Trường Sinh Giới, chắc chắc gã biết vết tích Vũ Hóa là thật hay giả."
Vết tích Vũ Hóa, là bằng chứng duy nhất của tu sĩ trước khi phi thăng để lại Hồng Trần Giới. Nhục thân của tu sĩ tiến vào Trường Sinh Giới mà bụi bặm dơ bẩn trêи quần áo thì lưu lại Hồng Trần Giới gọi là vết tích Vũ Hóa. Tu sĩ thanh tâm quả ɖu͙ƈ, Tu sĩ thanh tâm quả ɖu͙ƈ, không màng đến chuyện thế tục, vết tích Vũ Hóa cũng là một mớ nhạt nhẽo tựa như bụi bặm.
Hậu nhân coi đây là bằng chứng, lưu lại mà tưởng niệm.
Đinh Hải Yến trung thành tuyệt đối với Dật Thiên Quân đương nhiên muốn lấy trước.
Lộc Thời Thanh hiểu rõ nói: "Thường Tùng Đào lấy cái này áp chế huynh, có đúng chăng?"
Diêu Nhất Thành lập tức nhìn Đinh Hải Yến, "Cho nên sư tôn vì thanh danh của sư tổ Dật Thiên Quân, không tiếc để cho Biển Cả Một Cảnh rơi vào tay ngoại nhân, cho dù nguy hiểm đến tính mạng của chúng đệ tử cũng không quan tâm? Nhưng Châu Nhi là đứa bé lớn lên dưới mắt người mà!"
Đinh Hải Yến tức đến nỗi ho ra một ngụm máu,
cả giận nói: "Bọn chúng đã đồng ý với ta sẽ không hại tính mạng của Châu Nhi!"
Diêu Nhất Thành vội nói: "Đối phương là Thường Tùng Đào phải không! lời của gã không thể tin sư tôn à! Không làm hại tính mạng Châu Nhi nhưng nó tổn hao một sợi tóc thôi lòng ta cũng rất đau!"
Lộc Thời Thanh tiến lên một bước: "Sư huynh, đừng mắc thêm lỗi lầm lần nữa."
"Mắc thêm lỗi lầm lần nữa?" Đinh Hải Yến nheo mắt lại, gân xanh trêи trán vẫn rõ rệt như thế, vậy mà sực tức giận của hắn đã biến mất trong nháy mắt, điều chỉnh lại nét mặt bình tĩnh nhìn Lộc Thời Thanh, "Lộc Thời Thanh ức hϊế͙p͙ sư huynh đoạt vị, nói xấu sư tôn Dật Thiên Quân, một mình Đinh Hải Yên ta không chống nổi quân địch chỉ đành tạm rút lui."
Lộc Thời Thanh giật mình: "Sư huynh, ngươi đang nói gì vậy?"
"Đừng gọi ta là sư huynh." Đinh Hải Yến nói từng câu từng chữ, "Dật Thiên Quân phi thăng thành tiên, lưu danh muôn đời, ngươi lại nhiều lần làm xấu thanh danh của người. Đinh Hải Yến ta là đại đồ đệ của Dật Thiên Quân từ ngày hôm nay cắt đứt quan hệ với Lộc Thời Thanh, không đội trời chung."