Sa Điêu Sư Tổ

Chương 19: Người Trộm Sách Lại Đến



Diêu Phủng Châu nhướng mày,đám người xem náo nhiệt cũng khiếp sợ không thôi.

Chưởng môn thế mà lại kiên nhẫn nghe một đứa ngốc nói chuyện?

Kỳ thật, Lộc Thời Thanh cũng chỉ  ăn may mà thôi.

Mặc dù hắn cho rằng con người Cố Tinh Phùng không xấu, nhưng Cố Tinh Phùng thực sự quá lạnh lùng. Nhưng dù sao Cố Tinh Phùng có thân phận nhất, nếu như có thể cùng y đứng trên một chiến tuyến, còn hữu hiệu hơn so với cánh gà triết lí*.

raw 鸡汤哲理:Chicken Soup for the Soul hay súp gà cho tâm hồn ("Chicken Soup for the Soul" lần đầu tiên được xuất bản vào năm 1993, là tập hợp những câu chuyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc. Tên sách xuất phát từ ký ức của Jack Canfield - một trong hai tác giả - về món súp gà mẹ nấu mỗi khi ông bị ốm. Ông nhớ bà đã nói rằng món súp có thể chữa lành mọi thứ. Cuốn sách viết ra với mong muốn chữa bệnh như loại súp ấy – nhưng không phải cho cơ thể như súp gà đơn thuần – mà cho tâm hồn con người. Từ đó, cái tên "Chicken Soup for the Soul" nhanh chóng nổi tiếng khắp thế giới, trở thành một thương hiệu lớn về thương mại lẫn giá trị nhân văn. Hai tác giả Jack Canfield và Mark Victor Hansen cũng thường xuyên giữ vị trí tác giả có sách bán chạy nhất.)

Lúc này Cố Tinh Phùng công nhận lời nói của hắn, quả thực là tìm được chiến hữu trong mưa bom bão đạn mà.

Hắn cần phải báo đáp cho đồng chí Cố Tinh Phùng một nụ cười mỉm, Nhưng Cố Tinh Phùng lại dời ánh mắt sang chổ khác, lạnh nhạt nhìn về phía Đinh Hãi Yến,"Đạo lý kia ngay cả hắn còn hiểu, huốn chi là sư túc tổ. Chỉ  nói đùa mà thôi, đừng coi là thật."

Vốn là đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm, lúc này đây thế mà quay ngoắt 180 độ.

Tư Mã Lan đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cấp tốc hiểu được ý đồ của y, nói theo: "Sư thúc trước nay nhân từ,nhất định không phạt người lung tung, vừa rồi là đang nói đùa với mọi người thôi."

Dứt lời, ném cho Diêu Phủng Châu một ánh mắt, Diêu Phủng Châu cho dù không hiểu cách làm của Cố Tinh Phùng, cũng minh bạch dụng ý của Tư Mã Lan, cười nói với Đinh Hải Yến: "Sư tổ, lão nhân gia ngài sợ những đứa trẻ này giữa trưa buồn ngủ, cho nên mới dựng lên một màn này cho bọn nó nâng cao tinh thần. Ngài quả thật cao minh, giờ phút này tất cả mọi người tinh thần đều rất phấn chấn."

Nếu nói Cố Tinh Phùng chỉ ném đi cục gạch, thì Tư Mã Lan chính là xây nguyên cái bật thang cho Đinh Hải Yến. Đến phiên Diêu Phủng Châu thì càng hay dựng thành thang lên trời luôn. Đinh Hãi Yến ăn mềm không ăn cứng, huống chi vừa rồi thái độ Cố Tinh Phùng khác thường, còn bóc ra chuyện xấu của Đinh Nghĩa. Nếu tiếp tục dây dưa, chịu thiệt vẫn là Hải Lâu Phong.

Đinh Hải Yến cố nén cơn giận còn sót lại, nhìn về phía Diêu Phủng Châu: "Ngươi nha đầu này, mồm mép càng luyện càng nhanh, thế tu vi có tiến bộ không?"

Diêu Phủng Châu cười cười: "Đa tạ sư tổ quan tâm, qua thêm một đoạn thời gian nữa là phải bế quan bước vào giai đoạn Phân Thần trung kỳ."

"Không cho phép lười biếng." Đinh Hải Yến hậm hực thu hồi thước, "Ta không thoải mái, chuyện giảng dạy môn quy, các ngươi tự mình an bài đi."

Diêu Phủng Châu gật đầu liên tục: "Sư tổ an tâm tĩnh dưỡng,để ta đi Đan Khuyết Phong,nhờ cha ta tìm cho ngài chút linh thảo bồi bổ."

Đinh Hải Yến không có ý kiến, vội vàng rời đi. Kỳ quái là, hắn và Cố Tinh Phùng vừa đối chọi gay gắt xong, lúc này đôi bên lại hờ hững, tựa như người xa lạ.

Lộc Thời Thanh tò mò hỏi hệ thống: "Tiểu Bạch, sao ta cảm thấy, Đinh Hải Yến khá thân cận với Diêu Phủng Châu, không giống với những người khác."

Hệ thống: "Đương nhiên không giống, cha Diêu Phủng là Diêu Nhất Thành, nhập môn cùng lúc với Bùi Lệ, bái Đinh Hải Yến làm thầy. Nàng  từ nhỏ lớn lên ở Hải Lâu Phong, về sau Diêu Nhất Thành làm phong chủ Đang Khuyết Phong, nàng ta mới rời khỏi. Nha đầu này từ nhỏ đã lanh lợi, lại là nữ đệ tử hiếm có trong thế gia,đương nhiên Đinh Hãi Yến sẽ yêu thương nàng ta nhiều chút."

"Hèn chi." Lộc Thời Thanh cảm khái: "Đinh Hải Yến rất có bản lãnh, dạy ra được những hai môn chủ."

Hệ thống khinh thường: "Diêu Phủng Châu thiên tư hơn người, Đinh Hải Yến chỉ được thơm lây. Nhưng phong chủ Đang Khuyết Phong thì khá cực, nói dễ nghe thì là một tòa chủ phong, nói khó nghe chút thì là một cái nhà kho lớn, linh đan thảo dược, khí cụ chi phí đều cho hắn quản. Mọi người tới tu tiên, chứ đâu phải tớ làm quản gia, ai muốn làm cứ, cũng chỉ do Diêu Nhất Thành không có thiên tư gì, được lọt vào mắt xanh của ngươi và Đinh Hải Yến, cho hắn ở lại nơi này coi như kiếm sống."

Lộc Thời Thanh kinh ngạc: "Ta? Quan hệ của ta và Diêu Nhất Thành rất tốt à?"

Hệ thống vừa định trả lời, bỗng nhiên sửa lại miệng: "Đợi lát nữa lại nói, Cố Tinh Phùng đang qua đây."

Lúc này các đệ tử rối rít rời đi dưới ánh mặt trời, đi theo Diêu Phủng Châu đến trước điện. Lộc Thời Thanh ngẩng đầu, quả nhiên thấy được thân ảnh chẩm rãi bước qua đây của Cố Tinh Phùng bên trong đường rẽ do mọi người tách ra.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Ngay lúc Lộc Thời Thanh cho rằng bọn họ sắp có một cuộc tiếp xúc thân mật thì bỗng nhiên Cố Tinh Phùng điểm nhẹ mũi chân, phi thân bay lên, chỉ lưu lại mấy chữ nhẹ nhàng quanh quẩn giữa không trung.

"Thẩm Kiêu, tiễn người trở về."

Chỉ thế thôi?

Lộc Thời Thanh kinh ngạc nhìn phía chân trời đã không còn một ai,chỉ còn những cánh hoa trôi dập dềnh quanh người hắn.

Hệ thống hừ lạnh: "Chắc chắn Cố Tinh Phùng có vấn đề,sau lưng thì biến đổi các loại phương pháp tiếp cận ngươi, ngoài mặt thì giả bộ ta không biết ta không quen."

Lộc Thời Thanh nhớ lại chút, sửa lời nó: "Không,mấy lần nào đều là ta đụng vào trước mặt hắn, sao lại thành hắn tiếp cận ta?"

"Dù sao chính là không thích hợp." Thành kiến của hệ thống đã ăn sâu bén rễ lắm rồi, "Y là một cái hũ nút, không cự tuyệt ngươi thì là đang tiếp cận ngươi còn gì."

Lộc Thời Thanh: "..."

Rất có đạo lý.

Thẩm Kiêu nghe theo phân phó của Cố Tinh Phùng, đang muốn đưa Lộc Thời Thanh trở về, bỗng nhiên Tống Dương chạy chậm tới, lôi kéo Lộc Thời Thanh nói: "Tiểu Không, Tư Mã Phong chủ gọi ta qua Ngọc Quan Phong, nói là có chuyện hỏi ta. Ta... Có thể nói với ngươi mấy câu không?"

Lộc Thời Thanh gật gật đầu: "Ngươi nói đi."

Tống Dương liếc trộm Thẩm Kiêu, nói tiếp, "Ngươi qua kia với ta một chút."

Lộc Thời Thanh bị kéo đến một bên, còn chưa đứng vững, Tống Dương bỗng nhiên ngã một phát. Thẩm Kiêu trông thấy liền muốn tới nâng, Tống Dương vội chống tay ngồi dậy, cười khoát tay với hắn: "Thẩm sư huynh đệ không sao, Tiểu Không kéo đệ là được. Kéo ta Tiểu Không."

Lộc Thời Thanh nhìn cánh tay tống Dương duỗi ra, cũng không nghĩ nhiều, kéo lên.

Lúc này mặt hai người bọn họ hướng về một góc mai Ngọc Điệp, đưa lưng lại với tất cả mọi người. Tống Dương quyết định thật nhanh, nhét một vật vào trong tay hắn.

Lộc Thời Thanh chớp chớp mắt: "Đây là cái gì? Sách hả?"

Tống Dương vội che miệng hắn lại, lấy tay còn lại che dưới tay áo hắn:: "Muốn chết hả, chớ nói lung tung. Lần trước ta chưa kịp lấy ra, đây là quyển duy nhất còn sót lại dưới ma trảo của Diệp sư huynh,để trong phòng thì không an tâm chỉ có thể đem theo trong người, thế nhưng Tư Mã phong chủ gọi ta tới, lỡ như ta sơ ý làm rớt, chẳng phải là sẽ tự vả vào mặt Thiên Kính Phong à?"

Lộc Thời Thanh nghe hắn nói "Lần trước", liền biết là sách gì."Muốn ta giữ dùm?"

"Đúng." Tống Dương dặn đi dặn lại, "Chậc chậc, chuyện xưa của Hoài Hư Tử và Thanh Nhai Quân, lúc ta thấy được rất cao hứng, ngươi ngàn vạn đừng làm mất đó, chờ ta trở lại sẽ tìm ngươi lấy."

Lộc Thời Thanh nhớ kỹ dặn dò của Tống Dương, cũng nhớ kỹ " Chuyện xưa của Hoài Hư Tử và Thanh Nhai Quân" trên đường trở về với Thẩm Kiêu vẫn luôn tò mò không biết câu chuyện trong sách này sẽ được miếu tả như thế nào.

Chỉ là dọc theo con đường này, tay áo của hắn vẫn luôn rung mạnh không dừng—— trong tay áo chẳng những có sách, còn thỏ con.

Có lẽ là do nhét sách vào, thỏ con thấy trong tay áo chật hẹp, bị đè mà hoảng loạn. Nhưng đâu còn biện pháp nào khác, Thẩm Kiêu đi bên cạnh, hắn không dám lộn xộn. Chỉ có thể dùng sức che lại.

Đợi đến khi về tới phòng, Thẩm Kiêu rời đi, Lộc Thời Thanh mới vội vàng thả thỏ con ra ngoài, sau khi thở phào nhẹ nhõm thì lấy sách ra xem.

Quyển này mỏng hơn quyển « Sư tôn Xấu Xí », chất giấy cũng tệ hơn

Trên bìa sách là mấy chữ to, viết là « Tình Sử Thiên Kính Phong».

...Quá táo bạo.

Lộc Thời Thanh vốn còn muốn cho thỏ con ăn chút gì đó, lúc này cũng không thèm để ý tới nữa, mở sách ra liền đọc.

Mặc dù bản này ngôn từ thô ráp, hành văn nhạt nhẽo, nhưng không sao vì nội dung khá hấp dẫn. Nói là Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh, bởi vì tự ti dung mạo xấu xí của mình, cả đời không gần nữ sắc, dần dần dưỡng thành sở thích quái gở, thích nam phong. Hắn thu Bùi Lệ làm đồ đệ, ngoài mặt thì nói vì thương xót thân thế Bùi Lệ thật ra là nuôi nam sủng. Bang ngày, hai ngươi đối đãi nhau như sư đồ, đêm đến, bọn hắn sẽ cởi bỏ y phục, trên Noãn Nguyệt Đài....

Đọc đến đây, Lộc Thời Thanh đột nhiên cảm thấy mắt cá chân nhoi nhói.

Cúi đầu xem xét, là thỏ con đang cắn lấy nơi đó, hai con mắt sáng lấp lánh, còn nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm.

Lộc Thời Thanh cố gắng đẩy hình ảnh sư đồ loạn luân đầy mắt ra ngoài, cười nói với thỏ con. "Làm gì đó thỏ con, đau quá nha."

Thỏ con buông miệng ra, lui lại mấy bước, sau đó quay đầu chạy.

Then cửa chốt hờ, lộ ra một khe hở, người vào không được,nhưng thỏ thì chui ra được. Lộc Thời Thanh luống cuống, ném sách đuổi theo.

Mở cửa, thỏ con đã không thấy bóng dáng, Lộc Thời Thanh choáng váng chạy mấy bước, đột nhiên cảm giác được rất nguy hiểm. Quyển sách kia hắn tiện tay ném xuống đất, nếu có người đi vào liền có thể trông thấy.

Mặc dù kia là sách của Tống Dương, nhưng nếu bị phát hiện trong phòng hắn, thì chính là hết đường chối cãi.

Hắn vội vã chạy về, định đem sách giấu đi, sau lại đuổi theo thỏ con. Thế nhưng vừa bước vào bậc cửa, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Cố Tinh Phùng đứng ngay chỗ hắn vừa ngồi trên mặt đất, trong tay đang cầm quyển sách kia, đã lật ra trang tên sách. Gặp hắn tiến vào, tựa như bất ngờ, lại tựa như sợ hắn trông thấy, muốn giấu sách ra sau lưng.

Lộc Thời Thanh chỉ biết trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm tay y, quyển sách này căn bản đã giấu không kịp, Cố Tinh Phùng rũ tay xuống, các loại cảm xúc dần dần thu hồi, cuối cùng trở lại trạng thái mặt đơ.

Sau đó, hắn giơ quyển sách này lên cao, đeo lên bộ dáng chưởng môn, chất giọng lạnh lùng nói: " Cuốn sách này không tốt... Biển Cả Một Cảnh, nghiêm cấm."