Ả đột nhiên xuất hiện, quả thực đã dọa đám người này một trận.
Lập tức có mấy thanh kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ hướng ả. Diệp Tử Minh trầm giọng nói: "Tà ma còn không mau thúc thủ chịu trói?"
Nhưng Sinh Sôi Nương Nương căn bản nghe không lọt lời nói của hắn, ả không ngừng giãy dụa trên mặt đất, dường như rất thống khổ.
Lộc Thời Thanh vội nâng lên tay áo,nhỏ giọng nói với vào trong: "Là do ta không tốt, không trông kỹ hồn phách."
Kỳ thực hắn rất vô tội, vừa rồi có một lực lượng vô hình nào đó đẩy hắn một cái là thật.
Nhưng dù sao cũng mất trong tay hắn, hắn không thể đổ lỗi cho người khác.
Cố Tinh Phùng đang cấp tốc tính toán trong tay áo.
Chớp mắt đó y thực sự cho rằng là Sinh Sôi Nương Nương đang giở trò. Nhưng ả bị y hạ chú thuật, mạng nằm trong tay y, ngay cả bảo gương âm dương cũng đã giao ra, không đến mức chỉ vì hồn phách của Bùi Lệ mà đắc tội với y.
Hẳn là trong rừng này, còn có tà ma cảnh giới cao khác?
Cố Tinh Phùng rủ xuống mí mắt, linh lực trên vuốt thỏ thoáng hiện. Thừa diệp lực chú ý của mọi người dồn vào Sinh Sôi Nương Nương, cấp tốc viết cạnh chân Lộc Thời Thanh mấy chữ: "Thả ta ra ngoài, điều tra trong rừng."
"Được, nhớ phải cẩn thận đó." Lộc Thời Thanh nhẹ giọng trả lời, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía đám người.
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, bạch quang đã quay trở về, hóa thành thỏ con. Cùng lúc đó Sinh Sôi Nương Nương ngừng giãy dụa, gần như hư thoát co quắp nằm trên mặt đất. Lộc Thới Thanh thấy thế, nâng thỏ con trong tay hỏi: "Có phát hiện gì không? Có liên quan tới Sinh Sôi Nương Nương chứ?"
Thỏ con lắc đầu hai lần, biểu thị đều không có.
Trong lòng Lộc Thời Thanh nhất thời bị nghi ngờ bao phủ, hồn phách này không có trong rừng, Sinh Sôi Nương Nương cũng không lấy vậy đến cùng nó đã đi nơi nào?
Mắt thấy chỉ còn một bước cuối cùng,đã có thể mở Phược Linh Hoàn ra lại nảy sinh biến cố như vậy.
Lộc Thời Thanh tự trách nói: "Ta thật vô dụng, ngay cả cái hộp cũng trông không được."
Thỏ con nâng lên móng vuốt, vừa vẽ vừa viết trên tay hắn. "Không sao, ta sẽ..."
Nó còn muốn viết tiếp, thế nhưng vừa nhấc đầu lên, vừa vặn nhìn thấy hai mắt của Lộc Thời Thanh, do dự một chút, nó yên lặng rũ xuống móng vuốt, thuận theo cánh tay Lộc Thời Thanh lui vào trong tay áo.
Lộc Thời Thanh nháy mắt mấy cái, sao viết một nữa đã bỏ của chạy lấy người?
Sẽ như thế nào?
Cố Tinh Phùng muốn nói, là sẽ giúp hắn tìm hồn phách của Bùi Lệ ư?
Chưa viết xong đã chạy, lẽ nào là do Cố Tinh Phùng cảm thấy không nắm chắc phần thắng?
Lộc Thời Thanh tỉ mỉ hồi tưởng hành động của Cố Tinh Phùng, thấy lúc thỏ con nhìn về phía hắn, cặp mắt lưu ly hơi có vẻ trốn tránh, giống như có chút thẹn thùng,
Rất không có khả năng, thời khắc nghiêm túc như thế, chuyện gì có thể khiến Cố Tinh Phùng thẹn thùng? Chắc chắc là nhìn nhầm.
Hắn lại thử gọi hệ thống, hệ thống không phản ứng chút nào.
Lần này trong lòng thoáng an ổn, may mắn hệ thống không ở đây, nếu không lại là một trận oán trách.
Bên kia mọi người đang vây quanh Sinh Sôi Nương Nương không thể động đậy, thương lượng đôi câu liền muốn giết ngay tại trận. Nhưng đang định giơ kiếm, Sinh Sôi Nương Nương đã tiêu thất không còn bóng dáng dưới mũi kiếm của bọn họ, ngay sau đó trong tay áo Lộc Thời Thanh lại nặng thêm một chút.
Sau khi Cố Tinh Phùng xác nhận Sinh Sôi Nương Nương vô tội, thì thu ả vào lại trong tay áo.
Đám người này lại không biết tình hình, không hiểu ra sao. Cầm kiếm dò xét lối vào ở rừng cây một lược, không thấy bất cứ dị thường nào, lúc này mới ngơ ngác thu hồi binh khí. Lộc Thời Thanh che tay áo khe khẽ thở dài, đùa bỡn mọi người, cũng đâu phải trong lòng hắn mong muốn. Nhưng thân phận Cố Tinh Phùng không thể bại lộ, cân nhắc lợi hại hai bên, chỉ có thể xin lỗi mọi người.
Bỗng nhiên,chuông nhỏ bên hông Diệp Tử Minh chấn động, phát ra tiếng hót thanh thúy. Liễu Khê nói: "Diệp sư huynh, chuông truyền âm reo, là ai đang tìm huynh?"
"Im lặng." Diệp Tử Minh ngăn lại lời nói của hắn, sau đó thu liễm dáng vẻ, bảo trì tư thế đứng trang nghiêm, nâng chuông nhỏ lên, "Sư tôn có gì phân phó?"
Một giọng nói lãnh đạm mà trầm thấp lên tiếng: "Tình hình hiện giờ ra sao?"
Lộc Thời Thanh nhãn tình sáng lên, đây là giọng nói của Cố Tinh Phùng.
Thì ra Cố Tinh Phùng có thể lợi dụng cái chuông truyền âm này.
Đồ vật dùng để liên lạc với bọn Diệp Tử Minh, khó trách Diệp Tử Minh có thể nhanh chóng tìm được lối ra trong huyệt động của Sinh Sôi Nương Nương.
Diệp Tử Minh đáp: "Đa tạ sư tôn giải đáp nghi hoặc, đệ tử đã bình yên rời khỏi hang ổ của yêu ma."
Cố Tinh Phùng "Ừ" một tiếng, "Bên ngoài có dị dạng gì không?"
Diệp Tử Minh nói sơ lượt chuyện của Sinh Sôi Nương Nương và Bùi Lệ bị đóng băng một lần, hỏi: "Thi Vương này không biết là bị cao thủ phương nào phong ấn, rất kỳ quái, đệ tử muốn thiêu hủy tại chỗ chấm dứt hậu hoạn, muốn xin chỉ thị của sư tôn."
Cố Tinh Phùng nói, " Đừng thiêu, tìm một cái quan tài bảo tồn đi."
Diệp Tử Minh mặc dù không hiểu ý y, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Lộc Thời Thanh nghĩ thầm, Cố Tinh Phùng một bên hóa thành hình thái khác bảo hộ hắn, một bên chỉ điểm sai lầm cho bọn Diệp Tử Minh, còn muốn giả bộ như cái gì cũng không biết.
... Quá cực khổ.
Tống Dương một đường vẫn đi theo Diệp Tử Minh, lúc này bị Liễu Khê cưỡng chế đang ôm đầu gối ngồi dưới gốc cây. Trong miệng vẫn còn nói lẩm bẩm, lờ mờ là "Nương tử" "Động phòng" lung tung gì đó.
Diệp Tử Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cung kính nói với chuông truyền âm: "Tống Dương bị Sinh Sôi Nương Nương mê hoặc, bây giờ điên điên khùng khùng, nói năng linh tinh, đệ tử dùng đan dược và thuật pháp cũng không thể phá giải, xin sư tôn chỉ điểm."
Đôi mắt Tống Dương hình như hơi lấp lóe, nói càng lớn tiếng hơn.
Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, "Hắn đã không việc gì."
Nghe thấy câu trả lời này của y, tất cả mọi người ở đây có chút ngoài ý muốn..
Bản thân Diệp Tử Minh còn nửa tin nửa ngờ, bởi vì một là Cố Tinh Phùng còn chưa thấy Tống Dương, hai là còn chưa nghe hắn nói rõ triệu chứng của Tống Dương, đã trực tiếp đưa ra kết luận này. Thế nhưng nhìn lại Tống Dương, đã ngừng nói nhảm, đang nơm nớp lo sợ trốn sau thân cây.
Mọi người nhất thời sáng tỏ,Liễu Khê há to mồm, chỉ vào hắn nói: "Giỏi lắm, ta còn giúp đỡ ngươi một đừng, náo loạn nửa ngày ra là ngươi giả ngây giả dại hù bọn ta!"
Trong chuông truyền âm, Cố Tình Phùng thản nhiên nói: "Nếu gặp khó khăn, lúc nào cũng có thể truyền âm cho ta."
"Dạ, đa tạ sư tôn." Buông chuông truyền âm xuống, sắc mặt Diệp Tử Minh xoẹt một cái lạnh đến cực hạn.
Tống Dương giơ hai tay lên, liên thanh xin tha: "Diệp Tử sư huynh ngươi nghe ta giải thích, lúc ấy đánh ngươi, chính ta cũng bị dọa sợ... Đều cho yêu nghiệt Sinh Sôi Nương Nương kia hại! Đoạn đường này ta nhịn rất vất vả, mỗi câu kêu ngươi là nương tử, ta đều phải ra một thân mồ hôi lạnh! Nhưng nếu ta khôi phục như thường, ngươi chắc chắc sẽ không buông tha cho ta, nên ta chỉ có thể, chỉ có thể...Nè, các ngươi đừng có đứng đó nhìn chứ, mau giúp ta khuyên can đi!"
Thế nhưng đám người thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Trình Tu thử thăm dò muốn tiến lên trước, đã bị Tống Linh Bích ngăn cản.
Diệp Tử Minh không buông tha túm chặt hắn, cái cằm khẽ nâng, lộ ra nửa bên mặt sưng đỏ: "Ta nói rồi ra ngoài sẽ tính tổng nợ, nợ máu phải trả bằng máu."
- ------------
Ngày hôm đó Bách Lý Ổ thời tiết trong xanh, vạn dặm không mây.
Nhưng trên không Trình gia đại viện, lại phản phất bao bọc một đám sương mù âm trầm.
Bên trong Chính đường, Trình Túc ngồi nghiêm chỉnh, nhìn như bảo trì bình thản, lại nhiều lần thấp giọng hỏi Trình Viễn đứng bên cạnh: "Đi xem thử Tư Mã thế bá của ngươi đã trở lại chưa."
Trình Viễn liên tục đáp ứng, áy náy cười với mấy vị khách ngồi phía dưới rồi cấp tốc chạy đi.
Trượng phu và bà bà của Tống Anh cùng quỳ gối cạnh cửa, nơm nớp lo sợ.
Đang ngồi trên ghế cho khách Tống Linh Kỳ xem như bọn họ không tồn tại, buông chén trà trong tay xuống, trực tiếp nhìn về phía Trình Túc: "Trình thế bá, ta và A Nghị đã đợi hai chén trà rồi, việc riêng của hai nhà chúng ta, sao phải cần Tư Mã thế bá tham dự?"
Trình Túc nói: "Đúng tuy không liên quan tới Tư Mã thế bá ngươi, chỉ là ông ấy vừa lúc tới Bách Lý Ổ du ngoạn, xảy ra chuyện lớn như thế, nếu không thông báo với ông ấy, chẳng phải sẽ thất lễ với ông ấy sao?"
Tống Linh Kỳ gật đầu: "Vậy thì theo ý Trình thế bá di, chúng ta thương thảo trước, sau đó báo kết quả cho Tư Mã thế bá."
Bên cạnh Tống Nghị cũng nói theo: "Đúng vậy, Tư Mã Thế bá xuất thế tránh tục, lựa mấy chuyện quan trọng nói cho ông ấy biết là được."
Trên mặt Trình Túc cứng đờ, "Khuyển tử Trình Tu và Linh Bích còn chưa trở về, việc của hai nhà thiếu hai bọn hắn cũng không phải đạo."
Vừa dứt lời, liền nghe hạ nhân đến báo: "Gia chủ, Nhị công tử cùng Linh Bích công tử trở về, còn..."
Trình Túc nhíu mày: "Còn gì nữa?"
Hạ nhân nhìn nhìn Tống Linh Kỳ, dường như có chút kiêng kị, nhưng vẫn nói cho hết: "Còn mang về Tống tiểu thiếu gia và yêu nhiên kia."
"..." Sắc mặt Trình Túc hơi đổi. Hắn mời Tư Mã Kỷ đến đây, là vì giúp hắn bày mưu tính kế, cũng mượn mặt mũi của Tư Mã Kỷ trấn áp Tống gia. Nhưng Tư Mã Kỷ đã đi du sơn ngoạn thủy, tìm kiếm linh khí của Bách Lý Ổ, đến nay vẫn chưa về. Ngược lại là người ông ta không muốn thấy nhất đã về trước một bước.
Còn nữa, vô danh tiểu tốt ông ta lâm thời đẩy ra làm con dê thế tội, vậy mà không bị Sinh Sôi Nương Nương mang đi?
Thấy bộ dáng ông ta như thế, Tống Nghị lặng lẽ nói với Tinh Linh Kỳ: "ông ta nói với chúng ta, a Dương tâm tình không tốt, đi lên núi du ngoạn với mấy người ở Biển Cả Một Cảnh, Linh Bích ca và Trinh Tu sợ bọn nhỏ lạc đường, đã cùng nhau đi tìm..Lúc này bình yên trở về, hình như ông ta có hơi thất vọng, thật kỳ quái."
Tống Linh Kỳ mỉm cười, thấp giọng nói: "Những lí do thoái thác này, vốn là muốn gạt chúng ta vậy mà đệ cũng tin."
Lập tức, Tống Linh Kỳ cất cao giọng nói: "Người hai nhà đã đủ, mau mời họ vào, nói chính sự đi."
Trình Túc trên mặt âm trầm u ám, không nói gì phất phất tay.
Đoàn người Lộc Thời Thanh được mời vào, trên mặt Tống Dương đã nhiều thêm một cục sưng đo đỏ, nếu cùng vết thương trên mặt Diệp Tử Minh đứng chung một chỗ thì tựa như một cặp song sinh.
Hắn thấy trượng phu Tống Anh liền giận không chỗ phát tiết, đạp người ta một cước ngã lăn ra đất, kèm theo đó chính là mấy cú đấm thật mạnh. Bà Bà của Tống Anh thấy vậy la khóc xin hắn dừng tay.
Tống Linh Kỳ nhàn nhạt uống một ngụm trà, buông xuống chén trà, chậm rãi kêu ngừng. Tống Linh Bích lúc này mới lôi kéo Tống Dương ngồi xuống, cũng không coi ai ra gì kêu mấy người Lộc Thời Thanh cũng ngồi xuống.
Trình Tu đi thẳng tới bên người Trình Túc. Trình Túc thấy Lộc Thời Thanh tay chân vẫn đầy đủ, bọn Tống Dương thì sinh long hoạt hổ liền hạ giọng hỏi Trình Tu: "Đến cùng xảy ra chuyện gì? Sinh Sôi Nương Nương đâu?"
Trình Tu không biết bắt đầu nói từ đâu, khổ sở nói: "Việc này... Nói ra rất dài dòng, đợi sau này ta sẽ kể kỹ cho phụ thân nghe."
Đã đến thời khắc mấu chốt này rồi, nào có thời gian nói kỹ nói càng nữa. Tống Dương bắt chéo hai chân, cố ý lớn tiếng nói: "Trưởng tỷ không biết đâu, Trình bá bá rất rất là nhiệt tình với bọn đệ luôn, đệ đã cảm nhận được sau sắc cái gì gọi là "Cứ xem như ở nhà"."
Mấy người này tiến vào sắc mặt khá khó coi, trong lời nói Tống Dương lại có hàm ý. Trình Tu muốn ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lại sợ mất tiên cơ, chỉ đành nhẫn nại tính tình gật đầu, "Đâu có, đâu có."
"Trình bá bá nói đúng, có chỗ nào giống "cứ xem như ở nhà" chứ. Ta phạm sai lầm ở Mai Hoa Châu, cùng lắm là bị huynh tỷ ta đập vài trận. Còn ở Bách Lý Ổ á Trình bá bá trực tiếp chụp thuốc mê bọn ta luôn, ném vào trong miếu Sinh Sôi Nương Nương, để con nữ quỷ đó đến xử lý bọn ta." Tống Dườn kéo Diệp Tử Minh qua, khoa trương chỉ vào mặt hai đứa nói, "Nhìn vết thương này đi, đều là do ả bang tặng đó."
Trình Túc đột nhiên biến sắc, Tống Linh Kỳ cùng Tống Nghị cũng hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía Trình Túc: "Trình thế bá, việc này thật chứ?"
Tống Linh Bích ở một bên ngoài cười nhưng trong không cười: "Chỉ tiếc người làm ca ca này quá sát phong cảnh, chạy tới cứu, khi không lại cô phụ một phen ý tốt của Trình thế bá."
Trình Túc không nhịn được nữa, "A Dương đập tượng thần Sinh Sôi Nương Nương, phạm phải chúng nộ. Việc làm lần này của ta chỉ muốn cho hắn biết uy nghiêm của Sinh Sôi Nương Nương, cũng không phải thật lòng muốn hại hắn."
Tống Linh Kỳ gật đầu, trầm tĩnh nhìn ông ta: "Nếu nói như vậy, lúc trước là Trình thế bá nói láo gạt bọn ta."
Trình Túc tránh đi ánh mắt của nàng, "Linh kỳ, Thế bá cũng là sợ các ngươi lo lắng."
Tống Linh Kỳ giật giật khóe miệng, chậm rãi đứng dậy,"Trình thế bá, Trình Tống hai nhà là thế giao. Vì nể mặt mũi của ông, giá ta xuất hàng qua Bách Lý Ổ là thấp nhất, nhập hàng là giá cao nhất, ngay cả xá muội ta cũng chết oan ở chỗ này, ta cũng là tĩnh tâm đối đãi, không muốn tổn thương hòa khí. Nhưng hành động của ông, thật làm ta thất vọng đau khổ."
Trong phòng lặng ngắt như tờ, đợi lúc Trình Túc kịp phản ứng, mới phát hiện mình thế mà bị một tiểu bối làm cho á khẩu không trả lời được.
Tống Dương tức giận nói: "Trưởng tỷ chỉ thất vọng thôi ư? Nếu tỷ biết Trình gia và nữ quỷ Sinh Sôi Nương Nương đó âm thầm cấu kết với nhau, thì sẽ thế nào đây?"
Tống Linh Kỳ hơi híp mắt lại, Tống Nghị cũng đứng lên, trầm giọng nói với Tống Dương: "A Dương, chuyện không có chứng cớ, không nên nói lung tung."
Trình Túc cười lạnh nói: "Đúng đấy, A Dương, ngươi cũng không thể tùy ý vu oan người khác. Sinh Sôi Nương Nương là bản địa thần linh, không phải nữ quỷ. Huống hồ ta một phàm nhân,sao có thể cấu kết cùng Nương Nương?"
Đối phương chẳng những không đỏ mặt, ngược lại lý lẽ hùng hồn chất vấn chính mình. Tống Dương cả giận nói: "Ngươi..."
Trình Túc thản nhiên nói: "Trình gia không thẹn với lương tâm, ta có thể cùng Sinh Sôi Nương Nương đối chất."
Tràng diện nhất thời đóng băng, Tống Dương chỉ có lời nói của một bên, lại không cách nào gọi Sinh Sôi Nương Nương tới, Tống Linh Bích biểu lộ nghiêm trọng, ra hiệu hắn chớ nói nữa. Lại nhìn Trình Tu, cúi đầu đứng sau lưng Trình Túc, hoàn toàn không có thần thái thề làm gia chủ lúc trong rừng.
Trình Túc không sợ hãi, cất cao giọng nói: "A Anh chết xác thực tiếc nuối, nhưng nó không khỏi quá yếu ớt. Nữ nhân ở Bách Lý Ổ có ai sinh non một lần đã không muốn sinh nữa? Phong tục bản địa như thế, cũng chỉ đành chịu thôi."
Bà bà của Tống Anh đánh bạo nói: "Gia chủ nói đúng, Nữ nhân Bách Lý Ổ chúng ta ai mà không phải như thế? Nam nhân trong thiên hạ, có ai không tam thê tứ thiếp, vì cái gì nó đến nơi này, liền phải cải biến?"
Trượng phu Tống Anh cũng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tống Dương đằng đằng sát đứng lên, liền co đầu rút cổ, núp sau lưng bà bà của Tống Anh, không dám hó hé.
Trình Túc khoát khoát tay: "Mọi người cũng chớ có tranh giành, a Anh là tự vẫn,không phải do các người càng không phải do Sinh Sôi Nương Nương. Ta không truy cứu chuyện a Dương phá miếu, Tống gia các ngươi cũng đừng làm khó nhà chồng a Anh nữa,an táng người đã chết, như vậy coi như là xong, thấy thế nào?"
Ông ta xưng vương xưng bá ở Bách Lý Ổ đã quen, lời này cũng nói rất có uy nghiêm, tựa như muốn giải quyết dứt khoát.
Tống Linh Kỳ coi như bôn ba nhiều năm trên thương trường, cũng chưa từng thấy qua mặt dày vô sỉ như thế, đúng là nhất thời nói không nên lời.
Tất cả mọi người của Tống gia đứng lên, trợn mắt trừng đám người Trình gia.
Lúc này, trầm mặc thật lâu Lộc Thời Thanh cũng đứng lên, nói khẽ: "Trình gia chủ nhất định muốn gặp Sinh Sôi Nương Nương, mới bằng lòng nói thật, đúng không?"
Trình Túc vốn định dùng một câu "Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện" đuổi vô danh tiểu tốt này đi, nhưng nghĩ lại, vẫn là lạnh lùng thốt: "Lời nói của bổn gia chủ câu câu đều là thật, nếu ngươi không phục thì gọi Sinh Sôi Nương Nương hiển linh đối chất."
Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, Lộc Thời Thanh thở dài, "Vậy chỉ đành như ngươi mong muốn thôi."
Hắn vừa nhấc tay áo, một đám sương đỏ từ bên trong xông ra, rơi trên mặt đất hóa thành bộ dáng của một nữ nhân.
ả mặc váy áo màu đỏ, trên vai che kín bằng khăn quàng, môi đỏ mặt trắng, mặt mày yêu tà.
Đối mặt biến cố đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Trình Túc cứng họng, nửa ngày, gập ghềnh mà nói: "Sinh... Sinh Sôi Nương Nương?"