Cả hai con người một nam một nữ đều im lặng, bầu không khí lúc này khá ngượng ngùng, riêng Thẩm Nguyệt Dao thù thấy xấu hổ hơn hẳn, hiểu lầm người đàn ông này đã giở trò với mình, đã vậy hắn không có ý định xấu xa ấy, mà còn bảo vệ cô, không những có một lời cảm ơn mà còn giẫm vào chân một cái thật đau cả bàn.
Để xua tan cái bầu không khí này, Thẩm Nguyệt Dao chủ động nói, nhưng lời nói có vẻ như không được tự nhiên:
- Tôi thật sự xin lỗi, chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Lục Hạo Nghiên vẫn thờ ra cái bản mặt lạnh ngắt ấy, chẳng có tí giọt cảm xúc nào, ánh mắt lại càng buốt giá hơn, nhìn sơ qua có thể làm khiến con gái người ta mê mẩn nhan sắc thượng hạn này, nhưng càng nhìn lại càng thấy cô đơn, càng thấy run sợ hơn thôi.
Miệng Lục Hạo Nghiên khẽ nhấp, âm điệu phát ra thật tự tin:
- Hình như cô thích trào lưu nói chuyện lạc đề nhỉ?
Hắn đang nói gì thế? Câu nói này khiến cô phải nghĩ suy thật vu vơ, đầu óc cô hoàn toàn không nhớ chuyện lúc này hắn nói với cô là gì. Không lẽ các cặp đôi quen nhau qua mạng khi gặp nhau đều sẽ như thế này sao?
Thẩm Nguyệt Dao vẫn không nói gì, cô cứ ngồi đó bơ phờ nhìn Lục Hạo Nghiên, chẳng hiểu sao cứ nhìn hắn mãi, cái nhìn của Nguyệt Dao làm cho Hạo Nghiên có chút khó chịu, đôi mày đẹp tuyệt của hắn phút chốc cau lại:
- Tôi ghét nhất là ai nhìn chằm chằm vào tôi. Cái nhìn của cô đang làm tôi chán ghét đấy.
Thẩm Nguyệt Dao có chút giật mình, hít lấy một hơi thật sâu, sau đó an nhàn nói:
- Tôi đang ngắm bạn trai tôi, anh có quyền sao?
Lục Hạo Nghiên cười nhếch mép, suýt gần lại cô, khoảng cách như thế quá gần khiến cô có chút hoang mang, lần đầu tiếp xúc gần gũi với khác giới khiến cô cảm thấy hơi bồi hồi.
- Gần vậy ngắm mới rõ.
Thẩm Nguyệt Dao nháy mắt liên hồi, lục mặt sang chỗ khác, giả vờ ho lấy ho để.
- Tôi có một yêu cầu...!
Yêu cầu?
Hắn ta lại có yêu cầu sao?
Là một chủ tịch của tập đoàn Lục thị, chỉ sợ yêu cầu của hắn để ra quá cao.
Nguyệt Dao đã nghe không ít tin đồn về anh chàng tổng tài lạnh như băng, buốt giá như tuyết này, ôi trời chẳng biết trong thâu tâm suy nghỉ gì nhưng cảm thấy con người hắn như một cái bẫy dụ dỗ con mồi vào trong.
Thẩm Nguyệt Dao là một tiểu thư, trước giờ ngoại trừ cha mẹ cô thì ít nhiều chả ai dám lên mặt với cô mà có thì cũng đáp trả lại vài câu nói cho hả lòng hả dạ. Nhưng giờ, đây là người đầu tiên dám lên mặt với cô, nhưng không thể đáp trả lại được gì.
- Yêu cầu gì?
Lời nói của Nguyệt Dao nhẹ nhàng, lông mày nhỏ cô khẽ nhếch lên, đôi mắt long lanh theo đó mà mở tròn hơn, biểu lộ cảm xúc ồ ạt bất ngờ đợi chờ câu trả lời từ phía hắn.
Đôi môi hắn khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, cái nụ cười ấy làm cho cô có chút không ổn.
- Đi theo tôi!!!
Dứt câu, Lục Hạo Nghiên đứng dậy, chả thèm nhìn cô một chút, Thẩm Nguyệt Dao tỏ vẻ khó hiểu nhìn chằm chằm từng hành động của hắn, chẳng hiểu hắn ta nói gì cả. Đi được vài bước, hắn quay lưng lại, hai tay vẫn cho vào túi quần, oai nghênh nói:
- Nếu cô không đi, tôi sẽ bế cô đấy.
- Ò...
Nguyệt Dao chỉ "ò" lấy một tiếng, có chút không ổn. Bản thân không muốn đi theo hắn, lỡ như hắn là bắt cóc cô thì sao? Lỡ như hắn giở trò với cô thật thì sao? Nhưng đôi chân lại không thể nghe theo lời gia chủ nó, cứ vô thức bước đi theo bóng lưng lớn của hắn.
Lục Hạo Nghiên đưa cô ra xe, xung quanh chiếc xe ô tô ấy là hai đến ba người vệ sĩ diện cho mình màu đen từ đầu đến chân, khoanh tay trước ngực nhìn lấy bọn họ.
- Lục tổng!
Lục Hạo Nghiên gật đầu, một tên trong đó mở cánh cửa xe ra, dụng ý như muốn cô vào đó.
Lạ thật! Chẳng phải nãy hắn đi xe buýt với cô theo lời hắn nói sao?
Cùng chung một chuyến xe sao lại có xe riêng đưa đón?
Thẩm Nguyệt Dao chần chừ một lúc, rồi cũng đánh cược một phen, vào thẳng trong xe. Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều ẩn khóc chưa có lời giải đáp thích hợp nhưng vẫn cứ liều mình trước đã.
Cô vào được bên trong, thì Lục Hạo Nghiên cũng tiến dần vào với cô, khi cánh cửa xe được đóng lại, các vệ sĩ ở đó liền quay mặt đi hết.
Đây là cách bảo vệ chủ nhân của Lục gia sao?
Thật kì lạ...
Lục Hạo Nghiên lấy ra một bản giấy trắng khá nhiều chữ đưa cho cô, Nguyệt Dao nắm lấy, hắn ra hiệu cho cô đọc bản giấy đó.
Cụ thể bản giấy trắng đó được in với dòng chữ đen, hình như là đánh máy. Nhưng cái đập vào mắt cô chính là hai chữ lớn nhất trong đó "HỢP ĐỒNG".
Hóa ra Lục Hạo Nghiên không muốn trực tiếp yêu đương, hắn đã lên kế hoạch ngay từ trước, yêu đương qua mạng chỉ là cái cớ tìm người yêu cho cha mẹ hắn, giờ lên bản hợp đồng này cũng là kế hoạch của hắn. Hắn coi cô là món đồ chơi của mình sao?
Kể từ khi nhận lấy bản hợp đồng, sắc mặt cô thay đổi hẳn, trằm mặt xuống, lời nói phát ra như cáu gắt hẳn:
- Ý của anh là gì đây? Anh coi tôi như món đồ chơi sao?
Lục Hạo Nghiên vẫn nghênh ngang, nhẹ nhàng lấy trong túi áo mình điếu thuốc, rồi châm bỏ lên miệng, hút rồi nhả ra làn khói, nó phả vào mặt cô, làm cô nhăn nhó vội quay sang né đi khói thuốc ấy.
- Tôi không chịu được mùi khói thuốc, nó...nó độc lắm!!!
Hắn vẫn châm chiêu điếu thuốc ấy, sau đó từ tốn nói:
- Làn khói thuốc này giống như tôi vậy, nó độc hại tâm cơ nhưng đều có mục đích, phải nói bản hợp đồng rất có lợi cho cô, chẳng phải cha mẹ cô cũng cần con rễ sao?
Tự nhận mình là độc hại tâm cơ cơ á?
- Đúng là vậy, nhưng tôi cần nghiêm túc.
- Sẽ nghiêm túc nếu cô chịu nghe lời. Cha mẹ tôi cũng cần con dâu, không phiền thì hãy làm vợ tôi trên danh nghĩa. Nó quá có lợi cho đôi bên hai ta.
Vẻ mặt thản nhiên vẫn châm chiêu điếu thuốc ấy, ôi trời biết phản hồi sao giờ, nhìn thấy phản ứng của Nguyệt Dao cứng đờ, quá sốc với cái chuyện này, cô tưởng tình yêu cũng tìm đến cô ai ngờ đâu nó lại đến rồi lại đi. Lục Hạo Nghiên vẫn lên tiếng:
- Từ trước giờ tôi không thích chờ đợi, nhưng vì cô tôi sẽ đợi.
Hắn chỉ muốn đợi cái sự đồng ý của cô mà ngay cả bản thân bực dọc khó chịu sao?
Đây chính là cảm giác bất an mà cô cảm nhận được, nếu bây giờ mình không đồng ý thì hậu quả sẽ như thế nào đây, hắn sẽ cưỡng b.ứ.c cô sao?