Buổi giao lưu vừa kết thúc, tiếng điện thoại của cô vang lên, cô nhấc máy:
- Alo?
- Vợ à, khi nào em về thế?
Âm giọng quen thuộc vang lên bên tai cô, quá mệt mỏi khi nghe âm tiếng của chồng cô bởi cô vẫn còn giận hắn chuyện sáng nay, cô thở dài đáp:
- Chắc tầm tối, em còn vẫn chưa xong buổi giao lưu, tí em đi ăn với bạn, đừng lo nhé.
Lục Hạo Nghiên ở đầu dây bên kia như tỏ ra thất vọng, giọng hắn thay đổi hẳn:
- Anh đi ăn với em.
Nguyệt Dao nhanh chóng từ chối:
- Không cần đâu, một chút thôi mà, kể từ khi em lấy anh về đến giờ có được đi chơi cùng bạn đâu, anh cho em đi mình thôi, nha...nha...
- Đi mà, năn nỉ đấy.
Thấy bên kia không phản hồi, cô lại tiếp tục làm nũng như một chú mèo con, Lục Hạo Nghiên vẫn chần chừ một lúc cũng đành tạm "ừm" cho cô vợ nhỏ của mình vui lòng. Vốn dĩ hắn không cho cô đi khuya là vì những tên không sạch sẽ, cặn bã của xã hội làm điều xấu với cô, hắn rất lo cho cô nhưng vì không muốn cô thất vọng, buồn bã, đành miễn cưỡng chấp nhận.
- Nếu vậy, phải về sớm đấy, còn không cứ gọi cho anh, anh sẽ đến đón em.
- Được.
Thẩm Nguyệt Dao vui vẻ gật đầu, cô cúp máy rồi quay sang nói với Tích Ly:
- Đi thôi!!
Cô nắm lấy tay của Tích Ly rồi kéo đi, họ đến một quán ăn bình dân gần đó, chọn một món ăn rồi trò chuyện.
- Thẩm Nguyệt Dao, tôi hỏi cậu nhé. Lúc đầu hai người cưới nhau vì một bản hợp đồng vô lý, bây giờ anh ta lại yêu thương, cưng chiều cậu như trứng vàng, mà cách cậu nói chuyện với anh ta cũng khác so với trước kia, rất nhẹ nhàng, vậy hai người rung động nhau từ khi nào thế.
- Ồ, chính tôi cũng không biết nữa, có thể anh ấy rung động tôi trước rồi cưng chiều tôi cho nên tôi mới rung động lại.
Nguyệt Dao suy nghĩ một hồi rồi trả lời, cô gãi gãi đầu vì cô cũng không biết chính xác bản thân thích hắn từ khi nào, chỉ biết hiện tại cô rất thích, rất yêu hắn, Tích Ly nhíu mày một cách đáo để:
- Câu trả lời không hề thuyết phục, mà thôi không nói, mỗi lần nhắc đến chồng cậu là tự nhiên tôi nổi da gà da vịt hết lên... tôi nói cho bà biết một bí mật này.
Thẩm Nguyệt Dao nghe đến đó, gương mặt cô lộ ra sự thích thú, tò mò hỏi:
- Bí mật gì?
Tích Ly nhìn xung quanh một lượt rồi, nói nhỏ:
- Tôi có bạn trai rồi.
Nụ cười tò mò của Nguyệt Dao đang hiện lên gương mặt càng nở thêm, phút sau mới bất giác nhận ra, mà tay đập xuống bàn.
- Được lắm bạn tôi, cuối cùng cũng có đứa hốt con bạn tôi rồi.
Tiếng gõ xuống bàn của Nguyệt Dao khá mạnh, khiến bàn tay cô đau lên, tuy đau nhưng cô rất mừng cho con bạn của mình, tiếng gõ ấy cũng tạo ra âm thanh lớn khiến những người có mặt xung quanh.
Tích Ly ngồi đối diện mà cười, con bạn mình nó có chồng gần nửa năm nay, còn cô giờ mới có bạn trai mà giờ Nguyệt Dao cười như được mùa, có lẽ vì mừng cho Tích Ly hết ế.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người ăn rồi nói chuyện xong cũng tạm biệt nhau, ai về nhà nấy, vì giờ đã tầm mười giờ khuya, đường phố khá vắng, không đón được taxi cô đành phải đi bộ về.
Cô lấy trong xách mình chiếc điện thoại, nhận ra là hơn hai mươi cuộc gọi bị nhỡ của Lục Hạo Nghiên, cô nhanh chóng điện lại cho hắn.
- Alo, Lục Hạo Nghiên anh đến đón em đi nhé, em vừa gửi định vị cho anh đấy.
- Vợ à, nãy giờ anh điện em sao không nghe máy?
- Em để quên chế độ im lặng, xin lỗi vì làm anh lo lắng nhé. Nhưng với bản tính thường khi của anh là khi không gọi được cho em sẽ tìm em khắp nơi mà.
- Là do anh tin tưởng em đấy.
Nói rồi hắn cúp máy, cô nghe đến hai từ "tin tưởng" khóe môi cong lên, mỉm cười rồi suy nghĩ vu vơ và cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô cẩn thận qua đường, ngay khi đến đoạn đường sang kia một chiếc xe tải lớn lao đến với tốc độ cực nhanh, thoạt đầu cô tưởng đó là xe của Lục Hạo Nghiên, nhưng nó gần đến đây thì đó là không phải, nhưng nó lại chạy về hướng cô, một tốc độ nhanh đến khó tả, không kịp đề phòng, cũng không thể nhanh chân, thoáng chốc nó lao đến rồi tông thẳng vào người cô.
Cả cơ thể cô khi bị tông vào liền bị bay ra xa, cơ thế đáp xuống một cái thật mạnh, đầu cứ thế mà va chạm mạnh xuống đường, lang loáng vết máu từ đầu cô cũng chảy ra tạo thành một vũng, tay chân cô cũng thế mà vết thương nặng nhẹ đều có, mọi thứ cô thấy bây giờ cũng bắt đầu mờ nhòa đi, rồi tối lịm.
Tên tài xế vừa gây tại nạn, hắn chỉ bị thương nhẹ ở phần trán, chỉ chảy máu, nhưng gương mặt hắn lại không hề lo sợ, mà thay vào đó là nhếch mép cười đầy giả tạo. Hắn lấy trong túi áo mình chiếc điện thoại, bắt máy:
- Alo, đã xong rồi!
- Anh có chắc là nó đã ch.ết? Thứ tôi muốn là dự đám tang nó, chứ không phải là đếm thăm nó trong trạng thái bất tỉnh ở bệnh viện đâu đấy.
- Cứ yên tâm, nó tôi sẽ xử tiếp, đoạn đường này không hề có camera, vừa hay mọi bằng chứng của mình sẽ bị xóa bỏ.
Nói rồi hắn cúp máy, và bước xuống xe, tiến lại gầm chỗ cô đang nằm, ánh mắt hắn ánh lên một sự tàn ác đến đáng sợ, móc lấy trong túi áo mình một con dao. Vì để đảm bảo cô đã ch.ết, hắn độc ác đ*m thêm cho cô một nhát.
Xong chuyện hắn bỏ đi.
Lục Hạo Nghiên đến nơi mà điện thoại gọi mãi không nghe máy, trong lòng hắn đột nhiên bất an, hắn nhíu mày gọi không được cho cô lập tức quăng điện thoại mình xuống. Nhưng nhận ra tiếng chuông quen thuộc vang lên rất gần đây, mò theo âm thanh đó, chiếc điện thoại nằm ở đây, vậy chủ ở đâu.
Hắn nhìn ngó xung quanh không thấy gì, vào lại lên xe, ánh đèn xe vô tình chạm lên một thân thể con gái trong vũng máu, cảm nhận được điều chẳng lành, hắn xuống xe chạy thật nhanh đến đó, mặt hắn trợn trừng lên, nhanh chóng ngồi xuống lây động thâm thể ấy.
- Thẩm Nguyệt Dao...Thẩm Nguyệt Dao...vợ à, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...
Hắn hốt hoảng vội lấy điện thoại, run run bấm từng phím số gọi điện cho bệnh viện.
- Alo...mau đến đây, vợ tôi...vợ tôi bất tỉnh rồi, mau đến đây, nếu không tôi sẽ sa thải các người đấy...nhanh...
Hắn khóc nấc như một đứa trẻ, hét to, âm điệu hâm dọa, hắn phát điên, phát điên thật rồi.