Diêm phu nhân ôm chằm lấy hắn, bên cạnh Diêm lão gia cũng cảm thấy mọi chuyện là sự thật, một Diêm lão luôn luôn điềm đạm nay đã không giữ được những giọt nước mắt mà vô thức rơi xuống. Và ông ấy cũng ôm chằm lấy hai mẹ con.
Tuy nhiên Lục Hạo Nghiên lại vẫn đơ cái mặt ra đó, chẳng thể hiện nên loại cảm xúc gì và cũng chẳng biết thể hiện như thế nào.
Hắn cũng từ từ đưa tay mình ôm lấy hai người họ, nhìn vào khung cảnh ấy Thẩm Nguyệt Dao cười lên, bởi cô biết tình cảm gia đình là như thế nào. Có điều Lục Hạo Nghiên hắn tuy mất đi thứ tình cảm ấy bây giờ lại lấy được còn cô mất rồi cũng không thể quay trở lại được nữa. Cũng chỉ vì thù hận mà khiến một nhà ba người vỡ tan hạnh phúc.
Khóe môi của hắn bất giác nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt hắn lại vô cùng sâu xa, đó chính là nụ cười của hạnh phúc.
Bọn họ ôm được một lúc, Du Hạnh Dung liên tục hỏi han hắn, hắn không cáu gắt như thường lệ đối mặt với người khác ngược lại còn rất vui tươi trả lời.
Đúng là giờ mình có điềm tĩnh, ít nói cỡ nào thì khi ở trong vòng tay cha mẹ, mọi sự yếu đuối được dồn nén bây giờ sẽ xuất phát.
Cái giá cho sự trưởng thành quá là đau lòng đi.
- Con là con dâu của ta?
Diêm Bá Duy quay sang hướng về Thẩm Nguyệt Dao, hỏi, cô cũng thật lòng trả lời:
- Vâng!
- Thật có mắt chọn vợ, đẹp lắm!
Bà Hạnh Dung cũng xen vào:
- Thẩm tiểu thư của Thẩm gia? Hạo Nghiên thật có phúc khi cưới con. Cảm ơn con đã chăm sóc thằng bé giúp cha mẹ.
Đẹp quá! Thật đẹp quá! Đã vậy bà ấy còn rất dịu dàng nữa.
- Vâng! Anh ấy ngoan lắm, nên việc chăm sóc ảnh cũng không quá khó khăn là mấy.
- Ý em coi anh là đứa trẻ con á hả?
- Chứ anh không phải trẻ con à?
Rất nhanh bầu không khí trong đó vô cùng ấm áp, công việc nhận lại cha mẹ ruột diễn ra rất thuận lợi, chính bản thân Lục Hạo Nghiên còn tưởng rằng chuyện này sẽ thất bại hơn thế nữa. Ông bà Diêm gia rất tốt, đáng lẽ từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường thế này, chứ không phải là trong môi trường kia.
Tất nhiên hắn sẽ không quên người đã nuôi hắn, tuy không phải là mẹ ruột nhưng người mẹ ấy đã từng nuôi dạy hắn, chăm sóc hắn, suy cho cùng trong chuyện này, bà Hạ Châu cũng chỉ là nạn nhân.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã hơn hai năm, Diêm gia nhờ có Hạo Nghiên mà càng ngày phát triển, lúc mới về đây là một không gian u khuất mà bây giờ lại tỏa sáng hơn bất kì nơi nào, đặc biệt là trên thương trường.
Đa số các dự án đầu tư lớn đều tập trung tại công ty Diêm gia, trong vòng hơn hai năm việc làm ăn khấm khá hơn rất nhiều.
Hai vợ chồng Diêm Hạo Nghiên và Thẩm Nguyệt Dao cũng đã sinh ra một bé gái xinh xắn, nhóc con này chắc cũng tầm hai tuổi. Từ khi có nhóc con này, Nguyệt Dao lại cho hắn ăn chay đến tận 9 tháng 10 ngày và hơn một năm kể từ khi đứa bé sinh ra.
Cứ nghĩ rằng Diêm Hạo Nghiên sẽ bỏ cái tính ghen tuông, chiếm hữu nhưng không hắn một mãi tính như thế mặc dù đã có một đứa con.
- Aiya, Tâm Tâm cha về rồi đây!
Nhóc con tên Tâm Tâm đang chơi say sưa, cười vô cùng dễ thương bị cha nó bế lên mà tắt nắng hắn, liên tục giãy giụa khóc lóc.
- Cha xin lỗi, con sao thế? Đừng khóc! Đừng khóc!
Diêm Hạo Nghiên dỗ dành nhóc nhỏ này, nhưng nó mãi không chịu nín, chẳng lẽ con bé ghét cha nó thế sao.
Nghe tiếng khóc của Tâm Tâm, Thẩm Nguyệt Dao từ dưới bếp cũng chạy lên, vội ôm lấy Tâm Tâm từ tay hắn mà mắng nhiếc hắn:
- Anh làm gì vậy? Mới về làm bảo bảo nhà ta khóc thế này?
- Anh chỉ muốn chơi với Tâm Tâm ai ngờ bé nó khóc như vậy, anh cũng bất lực.
Con bé vừa được mẹ bế là nín khóc ngay, cô cũng dỗ dành nó một hồi lâu rồi dần nhắm mắt, nó ngủ rồi.
Thẩm Nguyệt Dao bím môi nhìn hắn, hóa ra là đang chửi hắn trong lòng, không nói không rành gì mà một mặt bế em bé lên phòng.
Hắn kêu ca:
- Ôi trời, bảo bối nhà tôi giận vì nhóc con đó sao?
Lát sau, Nguyệt Dao đi xuống lướt qua hắn mà chẳng thèm nhìn hắn một chút. Hắn biết mình chọc giận vợ rồi, thở dài rồi vội chạy theo vợ mình.
Hắn từ đằng sau ôm lấy eo vợ mình, cằm tựa lên vai cô, nhưng cô thì lại vẫn mặc kệ vẫn không nói gì.
- Xin lỗi!
Vẫn không chút hồi đáp? Hắn mất kiên nhẫn quay sang người cô lại một cách mạnh bạo, thì thầm vào tai cô:
- Ăn chay đủ rồi...Đến lúc ăn mặn thôi...
Vừa nói hắn vừa hôn xuống từ tai đến cổ, không sót chỗ nào là không hôn, bam đầu Nguyệt Dao khá động đậy, nhưng sau cũng chịu ngoan ngoãn ngồi yên.
- Anh không sợ con khóc hả?
- Nó hai tuổi rồi không lẽ còn khóc?
- Anh hay quá! Tâm Tâm ghét anh là đúng rồi.
- Em có biết từ ngày có Tâm Tâm, em đổ dồn hết những quan tâm sang con bé, bỏ mặc anh.
Thẩm Nguyệt Dao đánh vào tay hắn, hừ một tiếng giận dỗi.
- Em biết là anh cô đơn khi em quan tâm Tâm Tâm mà? Thôi thì giờ sinh cho anh một đứa nữa, may mắn mà là con trai, anh sẽ không còn cô độc trong căn nhà của hai chúng mình chứ.
Thẩm Nguyệt Dao chần chừ một lúc lâu cũng nói nhỏ:
- Được, cứ làm như anh muốn đi.
Vừa dứt câu hắn đã hôn lấy đôi môi cô, càng hôn càng kịch liệt, đây chính là sự kịch liệt hơn có thể sau bao lần hắn nhịn, cuối cùng cũng được rồi.
Vừa hôn vừa bế lấy cô, nhẹ nhàng sang trước sofa ở phòng khách. Bàn tay hư hỏng cứ sờ soạng mãi không thôi, khắp cơ thể đều bị hắn sờ lấy, Thẩm Nguyệt Dao cũng đắm chìm vào cái gọi là hưng phấn.
- Nhịn lâu vậy, anh thèm chứ, lần này phải ăn thật đã mới được.
- Đừng tham lam, từ từ thôi...đừng làm em nhột...
Bị hắn chọc ghẹo, nhột nhạt cô không nhịn được cười mà chơi phá lên. Có vẻ lần này hắn không dễ dàng nhẹ tay với cô được đâu.
- Sinh một tiểu công chúa lại siêu dễ, nhưng sinh một quý tử lại khó, đòi hỏi anh phải có thật có sức khỏe. Chỉ là em phải chịu đựng được thôi.
- Đồ vô sỉ nhà anh biết em như vậy còn hành hạ em!!!