Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1165: Anh em mặc chung quần mà lớn lên



Editor: Nhã Y Đình

Cố Tương không nghĩ rằng sẽ gặp lại Trần Lương. Không ngừng nguyền rủa bản thân quá xui xẻo.

Mỗi lần gặp anh ta đều không phải là chuyện gì tốt!

Thật sự là đồ sao chổi!

Thật sự muốn giẫm nát cái Hummer kia nhưng mà ngẫm lại dù sao anh ta cũng đã cứu cô nên mới từ bỏ.

Không chấp nhặt với anh ta nữa!

Nhìn bãi đỗ xe chật ních, cô không thể không lái xe đi, tìm một đoạn đường vắng vẻ mà đỗ xe,

Trong quán bar mờ ảo, Trần Lương ngồi bên cạnh Tần Viễn Chu, vừa uống bia, vừa hỏi: "Thủ tục li hôn xong rồi sao?"

Tần Viễn Chu lạnh lùng nhìn mọi người trong sàn nhảy, mím môi.

Buổi sáng nay, thủ tục li hôn cũng xong xuôi nhưng khi anh bay đến thành phố B định thông báo mọi việc nhưng khi thây Cố Tương và bạn tốt của mình đang hôn nhau nồng nhiệt.

Nhớ lại cảnh tượng đó, anh lại bưng ly Whisky rót vào yết hầu.

Trần Lương nhìn thái độ của Tần Viễn Chu, khó hiểu nói: "Sao tôi thấy cậu không vui vậy? Không nỡ sao? Nếu cậu yêu em gái tôi thì lại theo đuổi con bé một lần nữa đi!"

"Tôi chỉ coi con bé là em gái hàng xóm mà thôi!" Tần Viễn Chu nói xong thì nốc ly rượu vào họng.

"Vậy phản ửng của cậu như vậy hơi bất thường!" Trần Lương nghiêm túc nhìn Tần Viễn Chu, "Nể tình bạn bè lâu năm, mặc chung quần lớn lên, có phải cậu đã sớm có tình ý với em gái tôi nhưng ngại Thẩm Hạc nên không dám nói sao?"

Tần Viễn Chu trầm mặc uống rượu không nói một lời.

"Nếu vậy, tôi ủng hộ cậu! Ai bảo cậu là bạn thân của tôi chứ?" Trần Lương ôm cổ Tần Viễn Chu cười nói, "Kì thật, tôi vẫn hi vọng cậu trở thành em rể tôi!"

"Không phải!" Tần Viễn Chu lắc lắc ly rượu Whisky, phiền toái nói.

"Chẳng lẽ bác Tần không thích người phụ nữ cậu yêu sao? Ngăn cản hai người kết hồn à?" Trần Lương tự cho mình thông minh bắt đầu suy đoán.

"Cậu có thể yên lặng uống rượu thôi được không?" Tần Viễn Chu lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Lương một cái.

"OK!" Trần Lương cầm chai bia, "Hôm nay cậu muốn say tôi sẽ cùng say với cậu. Hôm nay không say không về!"

Tần Viễn Chu nhìn chai bia trong tay Trần Lương, không khỏi bật cười, "Mấy chai bia có thể hạ gục cậu sao? Có đánh chết tôi cũng không tin."

Lúc hai bọn họ mười bảy mười tám tuổi, thường hay đi ra ngoài làm loạn, uống rượu, gây chuyện, nhớ lại lúc đó không ai có thể chuốc say Trần Lương. Tửu lượng của anh ta có thể hình dung bằng từ "Vô địch!"

Vậy mà hôm nay anh ta lại uống bia rồi nói không say không về.

"Năm năm trước tôi đã kiêng rượu rồi. Hôm nay vì cậu nên mới có ngoại lệ đó!" Trần Lương nhíu mày.

"Xem ra, tôi con phải cảm kích vì cậu liều mình bồi quân tử!" Tần Viễn Chu cười.

Trần Lương cầm chai bia cùng chạm ly với Tần Viễn Chu: "Cheers!"

Tần Viễn Chu đang định uống cạn ly Whisky thì thấy Cố Tương mặc một chiếc váy ngắn màu đen đi vào quán bar.

Anh sửng sốt.

Cố Tương đi đến quầy bar, cười chào hỏi với bartender.

"Cố tiểu thư, đã lâu không tới!" Bartender nhiệt tình hỏi.

"Trẹo chân, phải ở nhà mất nửa tháng!" Cố Tương nhún vay, "Margaret xanh! Cảm ơn!"

"Chờ một chút!" Bartender cười cười, bắt đầu pha chế.

Cố Tương nhận lấy ly Margaret xanh rồi xoay người nhìn về phía sàn nhảy. Một tay cầm ly rượu, vừa lắc lư cơ thể.

Cô mặc váy đen, tay cầm ly Margaret xanh khiến cho người ta có cảm giác thần bí, giống như xuyên đến một không gian thần bí, cực kỳ mị hoặc.

Rốt cuộc, Tần Viễn Chu cũng không dời ánh mắt được.

Cố Tương để ly rượu lên quầy bar rồi đi vào sàn nhảy.

Đã vài ngày không nhảy nhót, xương cốt giống như bị gỉ sét. Hôm nay cô sẽ nhảy suốt đêm.