“Anh ấy không cần thì em muốn!” Cố Tương nửa đùa nửa thật nói: “Ngày nào đó em và anh ấy cãi nhau, sẽ có chỗ để ở.”
“Không có cơ hội này đâu.” Tần Viễn Chu nắm tay Cố Tương, khẽ cười nói: “Nếu có một ngày em không nhìn anh vừa mắt, anh sẽ ra khỏi nhà.”
Nghe được Tần Viễn Chu nói, hốc mắt của Cố Tương ẩm ướt rồi.
Cô đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng không đợi sai người.
Anh thật sự yêu cô!
Tiếu Nhiễm áp vào bên tai Cố Mạc, nhẹ giọng nói: “Em thật sự hâm mộ bọn họ.”
“Anh không tốt với em à?” Cố Mạc nhíu mày.
“Còn có thể tốt hơn.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm làm mặt quỷ.
Cố Mạc xoa bóp mũi của cô: “Nha đầu tham lam.”
Bởi vì Tần Viễn Chu đã đến, Cố gia tràn ngập tiếng cười. Lúc ăn cơm tối, nhiều ngày đã không thấy Cố Tương về nhà ăn cơm.
Mọi người đối với Tần Viễn Chu đều vô cùng hài lòng, một câu khủng hoảng cũng không có.
Trong tiếng nói cười, Cố Tương và Tần Viễn Chu lưu luyến không rời.
“Chúng ta chỉ là gia đình nhỏ, chỉ sợ không xứng với Tần gia. Tiểu Tương được gả đi, cháu còn phải giữ gìn nó một chút.” Cố Hoài Lễ thật sự nói với Tần Viễn Chu.
Trước khi về nhà ông đã nghe từ Cố Mạc nói về gia thế của Tần Viễn Chu, biết Tần gia không phải gia đình giàu có bình thường, trước đây cậu ta có một người vợ là con gái bộ trưởng bộ GF. Ông có chút lo lắng sự môn không đăng hộ không đối này, Tiểu Tương hả đi chỉ sợ cha mẹ chồng sẽ không thích.
“Cháu sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương.” Tần Viễn Chu lập tức hứa hẹn. Trước khi anh tới thành phố A đã nói qua với bố mẹ, anh nói nếu bọn họ không chấp nhận Cố Tương, đời này anh sẽ không cưới ai nữa. Anh là con trai độc nhất của bọn họ, bọn họ chắc sẽ không để cho hương khói của Tần gia bị chặt đứt trong tay anh.
“Vậy là tốt rồi.” Cố Hoài Lễ hài lòng gật đầu.
“Con gái của cô là người viết này viết nọ, không có việc gì sẽ thích đi đây đi đó nhìn xem một chút. Giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức, mấy chuyện đó có thể nó không làm được trọn vẹn. Cháu đừng chờ mong nó sẽ giống những người con gái bình thường khác, cả đời lấy cháu làm trung tâm, làm công cụ sinh con cho Tần gia.” Chu Cầm thực sự bình tĩnh nhìn Tần Viễn Chu.
Chu Cầm đem hết những thứ gì đó chân thật nhất nói ra.
Con gái của bà tự nhiên bà hiểu, không thể để cho cô làm chủ gia đình, lấy một người đàn ông làm trung tâm, là người vợ nhỏ vây quanh phòng bếp với con cái.
“Cô yên tâm, Cố Tương gả cho cháu sẽ không thay đổi gì cả, cháu sẽ tạo ra tự do lớn nhất cho cô ấy, cô ấy có thể đi thì đi, chẳng qua lúc nào cháu nhớ sẽ bay qua tìm cô ấy.” Tần Viễn Chu nhìn thoáng qua Cố Tương, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Người khác đều là xuất giá tòng phu, anh đây là muốn lấy vợ thì phải theo vợ à?” Cố Tương khẽ cười hỏi.
“Theo em nói thế nào cũng được. Dù sao đời này anh dính chặt vào em rồi.” Tần Viễn Chu nhàn nhạt cười, nhìn vào đôi mắt đẹp của Cố Tương.
Cố Tương giẫm lên Cố Nhiên: “Anh muốn gọi điện cho chị dâu thì cứ nói thẳng, có gì mà nói?”
“Vẫn là em gái già hiểu anh nhất, nhìn một đám các người đàm luận hôn nhân, anh cực kỳ bi thương. Anh đi tìm vợ bé nhỏ của anh nói tâm tình vậy.” Cố Nhiên nói xong, chạy lên lầu.
Cố Mạc nhìn em trai đi lên lầy, đáy mắt quét xuống suy nghĩ sâu xa.
Nếu Cố Nhiên biết anh đang làm gì, có tức giận hay không?
Hi vọng Giai TUệ sớm gả cho Cố Nhiên một chút, hai người hạnh phúc.
“Cố Mạc, sao thế?” Tiếu Nhiễm thấy vẻ mặt anh có chút khó nói thành lời liền kỳ quái, tiện quan tâm hỏi han.
“Không sao, chỉ là nghĩ khi nào thì Giai Tuệ gả cho Cố Nhiên.” Cố Mạc bình tĩnh cười nói.