Tiếu Nhiễm đứng ở trong biển hoa cười nói:”Hoa nở thật đẹp.”
Còn nhớ mình từng giống như thổ địa nơi này, vì sửa sang lại hoa trong vườn mà tay bị xước da, mặt phơi nắng bị thương.
Hiện giờ đứng ở nơi này, cô cảm thấy một loại hạnh phúc đã đạt được thành quả.
Trả giá cũng đáng.
Cô không nên nổi giận.
Chỉ cần cô tận tâm chăm sóc Tưởng phu nhân, bà ấy sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị mình làm cho cảm động.
Ưng Mẫn nói rất đúng, tình yêu chính là phương thức tốt nhất, là chìa khóa hóa giải thù hận.
Tưởng phu nhân mà nhìn thấy biển hoa này, nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn bị cháy nắng dính đầy bụi bẩn của Tiếu Nhiễm, hì hục trồng cây trong hoa viên này, tâm trạng trở nên phức tạp.
Con bé đúng là một cô gái mang lại niềm vui.
Đáng tiếc sự tồn tại của cô làm cản trở Cố Mạc và Hân Nhiên ở bên nhau.
Tiếu Nhiễm ngắt một bông hồng kiều diễm, đi đến trước mặt Tưởng phu nhân, cài lên mũ cho bà, chân thành khen:”Người đẹp hơn hoa! Mẹ nuôi, trông mẹ phải trẻ ra đến hai mươi tuổi.”
“Nào có?” Tưởng phu nhân sờ sờ bông hoa hồng, không được tự nhiên nói.
Tiếu Nhiễm lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh Tưởng phu nhân, căn cho hai người đều vào trong khuôn hình, khẽ cười nói:”Một hai ba, cà tím.”
Tưởng phu nhân cũng mở miệng “cà tím” giống như hai người đã từng chơi đùa cùng chụp hình như ngày trước.
“Wow!” Tiếu Nhiễm giơ điện thoại ra trước mặt Tưởng phu nhân cười nói, “Mẹ nuôi, mẹ xem mẹ đẹp không này!”
“Tôi vừa già vừa xấu….” Tưởng phu nhân nhớ đến phần đầu vừa phẫu thuật, khe khẽ thở dài.
“Con mà không nói, người ta còn nghĩ hai ta là hai chị em. Mẹ không hề già!” Tiếu Nhiễm ôm cổ Tưởng phu nhân, làm nũng nói.
Ưng Mẫn nhìn hai người, mắt híp lại.
“Tiểu Nhiễm, cô như vậy sẽ động đến miệng vết thương của bác gái.”
“A. Là tôi sơ sót.” Tiếu Nhiễm nhanh chóng buông Tưởng phu nhân ra, lo lắng nhìn bà, “Mẹ nuôi, mẹ có chỗ nào không thoải mái không?”
“Thật xin lỗi, đều tại con!” Tiếu Nhiễm cắn môi tự trách.
“Tiếu Nhiễm, cô đã sắp 19 tuổi rồi, cũng nên trưởng thành rồi. Đừng giống như một đứa trẻ cứ phạm sai lầm rồi lại xin lỗi.” Ưng Mẫn lạnh lùng trào phúng nói.
“Thật xin lỗi.” Tiếu Nhiễm ngoài xin lỗi ra không thể làm được gì.
Ưng Mẫn chỉ trích không phải không có lý.
Cô luôn phạm sai lầm rồi lại đi xin lỗi.
Lỗi nhỏ còn có thể tha thứ, nhưng tội tâm chết người thì làm sao có thể tha thứ được đây?
“Xin lỗi thì có ích gì? Người chết đi không thể sống lại được.” Ưng Mẫn tiếp tục trách mắng Tiếu Nhiễm, “Cô đi theo Cố Mạc mà không trưởng thành nổi. Vĩnh viễn giống như một đứa trẻ không nhỏ không lớn, làm sao cô có thể xứng với anh ấy được?”
Tiếu Nhiễm tổn thương nhìn Ưng Mẫn.
Vì sao Ưng Mẫn trước sau bất nhất?
Ở trước mặt Cố Mạc, cô ta nói đỡ cho cô, đầy lý lẽ, hiền thục, Cố Mạc không có ở đây, cô ta liền trở nên chanh chua.
“Tôi quên mất, cô vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi đã yêu cầu ở cô quá cao.” Ưng Mẫn dường như hối hận thở dài, “Tiếu Nhiễm, tôi tin cô ở bên Cố Mạc lâu dài, về sau sẽ dần dần trưởng thành.”
Nói xong, Ưng Mẫn vỗ vỗ nhẹ bả vai Tiếu Nhiễm.
“Tôi sẽ cố gắng.” Tiếu Nhiễm nói. Là cô nghĩ nhiều. Ưng Mẫn đối với cô hận rèn sắt không thành thép.
“Trưởng thành không phải có thể học được! Cô ta chính là dạng ngốc nghếch khờ khạo!” Tưởng phu nhân mỉa mai bĩu môi. Bà tháo bông hoa trên mũ vô tình ném xuống đất:”Ưng Mẫn, đỡ bác về phòng.”
Tiếu Nhiễm đứng tại chỗ, đau lòng thiếu chút nữa rơi nước mắt.
“Được rồi.” Ưng Mẫn có chút thất vọng nói, “Bác gái, Tiếu Nhiễm chỉ vô tình chạm vào vết thương của bác. Bác hẳn là nên khoan hồng độ lượng một chút.”
“Cháu không cần khuyên nữa!” Tưởng phu nhân ngắt lời Ưng Mẫn.