Ban đêm, ba Tần ngồi trong thư phòng, nghiêm túc nhìn tư liệu mà cấp dưới vừa điều tra được.
“Ba Viễn Chu, gia thế Cố Tương trong sạch sao?” Mẹ Tần quan tâm hỏi.
“Đúng là bác sĩ thế gia. Ba là viện trưởng bệnh viện XX của S thị, mẹ là chủ nhiệm bệnh viện phụ sản, một anh trai là chủ nhiệm khoa chỉnh hình, anh cả là tổng giám đốc tập đoàn Mạc Y. Cố Mạc?” Ba Tần nhìn vào tư liệu, lâm vào trầm tư.
“Làm sao vậy?” Mẹ Tần cho là có vấn đề gì, lập tức dò hỏi.
“Cái tên này rất quen thuộc.” Ba Tần cau mày nói:”Mạc Y….Mạc Y……Lần trước tôi đi A thị thị sát, trong đoàn đại biểu tiếp đón tôi hình như có một người trẻ tuổi gọi là Cố Mạc.”
“Nhà đó vậy cũng không tệ lắm.” Mẹ Tần lập tức nở nụ cười.
Bà vẫn lo lắng con trai cưới một đứa con gái nhà nghèo về, đến lúc nào đó anh chị em nhà mẹ đẻ sẽ chạy đến nhà bọn họ gây phiền toái.
“Anh em đều là những thanh niên kiệt xuất.” Ba Tần vừa lòng gật đầu một cái. “Đứa con dâu này đúng là một tài nữ. Viễn Chu không lừa chúng ta.”
“Sao lại nói như vậy?” Mẹ Tần tò mò hỏi.
“Bút danh Ngư Tứ, đã xuất bản hơn mười tiểu thuyết bán rất chạy.” Ba Tần cười nói, “Cuối cùng cũng không thua nha đầu nhà họ Trần kia.”
“Không phải chỉ là một tiểu thuyết gia thôi sao?” Mẹ Tần không cho là đúng bĩu môi. “Chưa nói đến gia thế, tôi đang nói đến bằng cấp. Con bé đó có thể so sánh với bằng tiến sĩ của đại học Massachussetts sao?”
“Bằng cấp đúng là hơi thấp. Nhưng rất nhiều tiến sĩ văn học cũng không có được thành tích như của con bé này đâu. Đứa con dâu này năm ngoái đã có tên trên tạp chí Forbes. Tôi có thể hãnh diện được rồi.” Ba Tần kiêu ngạo nở nụ cười.
Bị nhà họ Trần làm mất mặt, vẻ mặt ông trước mặt đồng nghiệp rất dọa người. Lúc nào con trai lại cưới được tài nữ về nhà, cuối cùng ông cũng lấy lại được chút thể diện. Chủ yếu, con bé còn có anh trai là tổng giám đốc của Mạc Y, xuất thân như vậy cũng không tính là dọa người.
“So với đám hỏi của nhà họ Trần, Forbes có là cái gì?” Mẹ Tần vẫn có chút oán hận. Là nhà họ Tần bọn họ không có phúc khí, không giữ được đứa con dâu như Trần Lam.
“Trần Lam bụng mang dạ chửa khi gả cho Viễn Chu nhà ta, bà còn nhắc đến nó làm gì?” Ba Tần bất mãn trừng mắt nhìn vợ mình liếc mắt một cái. “Bà chê tôi và Viễn Chu mặt còn chưa đủ dày sao?”
“Là tôi cảm thấy tiếc….mối quan hệ với nhà họ Trần…” Nhìn thấy chồng mình đang bực bội nhìn chằm chằm bà không tình nguyện mở miệng. “Con trai lớn. Nó yêu ai thì lấy. Tôi không quản được.”
“Chẳng lẽ bà không hài lòng đứa con dâu này?” Ba Tần ném tư liệu sang cho vợ mình, để cho bà tự xem.
“Tạm được.” Mẹ Tần miễn cưỡng phun ra hai chữ.
Nói là không hài lòng cũng không đúng, bà chính là vẫn có chút không cam lòng khi con trai lấy phải một đứa con gái không môn đăng hộ đối.
“Được rồi. Bà cũng đừng mạnh miệng nữa. Ngủ đi.” Ba Tần đứng dậy, ôm vợ mình ra khỏi thư phòng.
Điều tra gia thế Cố tương xong, ông mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Con trai cũng không phải vì tức giận mà tùy tiện cưới một người phụ nữ không đứng đắn về nhà để cho vợ chồng ông ngăn cản.
Ngẫm lại chính mình đã ép con trai cưới Trần Lam, hại nó vô tội bị cắm sừng.
Ông độc đoán cũng không có mang lại hạnh phúc cho con trai.
Bây giờ, ông sẽ nghe theo nó.
Không có nhà họ Trần nâng đỡ, con đường của Viễn Chu chắc chắn không thể trôi chảy.
Có thể tiến rất xa rất xa.
Là chính nó đã lựa chọn cho mình một con đường gian khổ.