"Anh vẫn là ăn sạch chỗ thịt bò kia rồi nói sau đi." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười tránh ra.
"Thật sự rất đói. Em muốn anh ăn thì phải kéo bàn ra chứ." Cố Mạc cười bưng đồ ăn đi ra, đặt lên bàn.
"Em tới!" Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc sang một bên, chủ động bưng đồ ra ngoài bàn bếp.
Cố Mạc cả đêm không ăn cơm, cô phải làm một người vợ tốt.
Cố Mạc ngồi vào bên cạnh bàn ăn, kéo Tiếu Nhiễm qua, hôn một cái lên môi cô, vạn lần không muốn buông cô ra:"Đám người Giai Tuệ còn đang đợi em. Đi đi. Anh ăn cơm xong lên lầu tắm rửa."
"Vậy em đây đi học. Anh ăn nhiều một chút."
Nhìn Tiếu Nhiễm chạy về phía phòng khách, Cố Mạc cười dời mắt sang Ninh Hạo.
Trên người Tiếu Nhiễm tất cả đã dán cái mác"Của Cố Mạc”, Ninh Hạo có muốn cướp, trước phải mang bản lãnh ra đây!
Anh không tin sẽ bại bởi đối phương.
Thanh mai trúc mã thì như thế nào?
Tiểu Nhiễm 16 năm trước đã không yêu Ninh Hạo, thì về sau lại càng không yêu.
Ninh Hạo vẫn nên sớm chết tâm đi thì hơn!
Ninh Hạo tựa hồ như cảm giác đươc ánh mắt của Cố Mạc, ánh mắt từ sách giáo khoa dời về phía Cố Mạc. Anh kiêu ngạo đón nhận ánh mắt khiêu khích của đối phương.
Cố Mạc hơi hất mày, vươn ngón tay nhẹ vướt ve bờ môi vừa mới hôn qua Tiếu Nhiễm.
Ninh Hạo có cái gì mà đòi kiêu ngạo?
Đối phương bất quá cũng chỉ là quen biết Tiếu Nhiễm hơn 16 năm.
Nhưng anh cùng Tiếu Nhiễm sẽ lưu giữ ký ức hơn nửa đời còn lại.
Ninh Hạo nhận được khiêu khích của Cố Mạc, khó chịu mím môi.
Người con gái anh vẫn luôn giữ ở bên người liền biến thành trân bảo bên cạnh người đàn ông khác.
Mà anh lại không có tư cách để chuộc đồ.
...
Tiếu Lạc ném điện thoại lên giường, ảo não nằm xuống: "Đáng giận!"
"Phiền cái gì?" Dương Nguyệt Quyên đi vào phòng, liền nghe thấy Tiếu Lạc bất mãn thầm rủa.
"Sinh nhật lần trước rõ ràng vẫn rất tốt, nhưng bây giờ gọi điện cho Ninh Hạo anh ấy lại không chịu nhận điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời con. Nhất định là cái con bé Tiếu Nhiễm đáng giận kia lại ở trước mặt anh ấy nói xấu con!" Tiếu Lạc ngồi xuống, oán hận nói.
"Đừng nóng vội. Nó sẽ không vui vẻ được mấy ngày đâu." Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng cười nói.
"Mẹ, mẹ làm gì?" Tiếu Lạc nhảy xuống giường, chạy đến bên người Dương Nguyệt Quyên đang tháo khuyên tai, tò mò hỏi.
"Vẫn còn chưa đến lúc nói cho con biết." Dương Nguyệt Quyên đặt trang sức lên trên bàn, tiện cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tiếu Lạc đuổi tới cửa phòng tắm, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đối phó với Tiếu Nhiễm như thế nào?”
"Không phải đối phó nó." Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn hừ một tiếng, "Mẹ muốn trả thù mọi người! Cụ thể là 3 người! Mẹ muốn cho bọn họ trở về hai bàn tay trắng!"
"Là sao ạ? Mẹ, mẹ không phải muốn để cho ba phá sản chứ?" Tiếu Lạc lúng ta lúng túng hỏi. Nếu ba phá sản, đối với mẹ con hai người có gì tốt chứ?
"Trò hay cũng sắp vén màn rồi." Dương Nguyệt Quyên âm hiểm cười nói.
Bà ta nhìn lướt qua gương mặt vẫn còn nét quyến rũ của mình, khẽ nhếch khóe môi.
Không phải tất cả đàn ông đều thiếu mắt như Tiếu Bằng Trình.
"Mẹ,mẹ xác định muốn để cho ba phá sản? Ba phá sản thì chúng ta được lợi gì chứ?" Tiếu Lạc vội vàng hỏi.
Cô ta đã quen sống trong cẩm y ngọc thực, thật không muốn ra đường làm ăn xin đâu.
"Ai nói ông ta phá sản thì chúng ta phải đi ăn xin? Mẹ sẽ vét sạch tập đoàn Bằng Trình!" Dương Nguyệt Quyên nắm chặt nắm đấm, âm ngoan nói.
"Chẳng lẽ mẹ còn có người trong công ty ba?" Tiếu Lạc có chút hưng phấn.
Cô ta quan tâm nhất chính là lợi ích của mình. Chỉ cần cô ta không phải hai bàn tay trắng, tập đoàn Bằng Trình có phá sản hay không cũng được.
Ba hai bàn tay trắng là do ba tự tìm!
Ai bảo ông lại ngoan độc quyết tâm vứt bỏ đứa con gái này chứ?
"Chuyện người lớn, hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Dương Nguyệt Quyên đóng cửa phòng tắm lại, cởi quần áo ra, đứng ở dưới vòi hoa sen.
Dưới làn nước ấm, loáng thoáng có thể nhìn thấy thân hình lồi lõm trắng ngần của bà ta.