Cố Mạc xã giao xong, sau khi ngồi vào Maybach liền xem đồng hồ một chút. Đã hơn chín giờ, không biết Tiếu Nhiễm đã về nhà chưa.
Anh gọi qua một cuộc điện thoại, thật lâu cũng không có ai tiếp máy.
Anh khẽ nhíu mày, tay chống cửa kính xe ngẩn người.
"Cố tiên sinh, về nhà hay là..." Lái xe thật cẩn thận hỏi.
Cố Mạc không nói gì, lại cầm lấy điện thoại.
Tiểu Trương thấy thế, liền cực kỳ thức thời dừng xe lại, không tiếp tục lái xe về biệt thự nữa.
Điện thoại vang lên thật lâu mới được kết nối.
Cố Mạc nghe thấy ở đầu dây bên kia tạp âm hỗn loạn: "Nha đầu, em đang ở đâu?"
"Bọn em đang ở công viên trò chơi XX. Vừa mới chơi ở trên xe nên không có nghe được điện thoại của anh." Tiếu Nhiễm lớn tiếng trả lời.
"Chơi đến không biết trời chăng đất đâu rồi." Cố Mạc mang theo chút ghen tuông, cười khẽ một tiếng.
"Đúng vậy! Rốt cục cũng thi xong, em muốn điên cuồng một lần." Tiếu Nhiễm vui vẻ cười to.
"Anh qua đón em. Mười phút sau tới cửa chờ anh." Cố Mạc nói xong, tiện cúp điện thoại. Nói địa chỉ công viên trò chơi cho Tiểu Trương, sau đó anh tiện nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tiếu Nhiễm cất di động đi, xoay người nói với Ninh Hạo và Giai Tuệ: "Cố Mạc tới đón mình. Hai người cứ chơi đi nhé. Tớ ra cửa chờ anh ấy."
"Chơi cũng đã lâu rồi. Cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi." Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Ninh Hạo, cười đề nghị.
Ninh Hạo đêm nay nghĩ muốn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm, nhưng cô ấy lại phải về nhà, anh hẳn cũng không còn hứng thú tiếp tục chơi nữa. Tuy cô rất muốn ngồi ghế trọc trời, nhưng thật không muốn để cho Ninh Hạo xấu hổ.
"Vé cũng mua rồi." Tiếu Nhiễm nhìn vé trong tay Ninh Hạo, "Hai người dù sao cũng không thể vất tiền đi được.Cứ vậy đi, hai người chơi tiếp, tớ về trước."
Tiếu Nhiễm nói xong, tiện khoát tay với hai người, xoay người chạy về phía cửa.