"Em gái, diễn hơi quá rồi!" Tiếu Nhiễm giữ chặt cổ Tiếu Lạc, lạnh lùng ẩn quá một bên.
Tiếu Lạc té ngá xuống đất, không phản ứng gì, chỉ cúi đầu, tủi thân rơi lệ.
Tiếu Nhiễm lấy chìa khóa trong ngăn kéo ném cho Tiếu Lạc: "Cô khóc cho ai xem hả? Cầm chìa khóa rồi cút đi! Ba không chịu được cô đả kích như vậy đâu!"
"Chị, em không có!" Tiếu Lạc ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn Tiếu Nhiễm.
"Đừng nói với tôi rằng mẹ cô làm gì cô không biết. Tập đoàn Bằng Trình sắp phá sản rồi. Nếu sáng suốt, cô đừng bám lấy người ba nghèo khó này của tôi nữa mà đi tìm bà mẹ giàu có của cô đi, đi kiếm tiền giúp bà ta!" Tiếu Nhiễm siết chặt nắm đấm, cố gắng nhủ với bạn thân là phải nén giận, không được kích động mà đạp chết Tiếu Lạc.
Đứa này, lại vẫn có thể tới đây diễn trò.
Cô ta sợ mẹ bị bắt, sẽ rơi vào cảnh không nơi nương tựa sao?
"Chị, ba, con biết mẹ không đúng. Ngay cả bà ấy đã vơ vét toàn bộ tiền bạc của công ty, con cũng không đi theo bà ấy đâu. Ba, ba phải tin tưởng con!" Tiếu Lạc hiền lành, đáng yêu nhìn Tiếu Bằng Trình, hối hận nói.
Tiếu Bằng Trình lành nhạt liếc mắt nhìn Tiếu Lạc: "Chị đã đưa cho mày chìa khóa rồi!"
Tiếu Bằng Trình lạnh nhạt nói với Tiếu Lạc.
Cô ta khẽ cắn môi, cầm lấy chìa khóa, cúi đầu, cẩn thận nói: "Ba, con không có tiền đi xe. Có thể.....có thể.....cho con 50 Tệ hay không?"
Tiếu Bằng Trình lấy ra một tệp tiền, đưa qua.
"Cảm ơn ba!" Tiếu Lạc nhận tiền, tiến lên hôn má Tiếu Bằng Trình, "Ba, mặc kệ ba có tin hay không, sau này con sẽ về phe ba. Con không đồng lõa với mẹ!"
"Đi đi!" Tiếu Bằng Trình phiền toái xua tay.
Nhìn đến Tiếu Lạc, ông lại nhớ tới việc hai mẹ con cô ta đến Hắc Hà gây thương tổn cho Tiếu Nhiễm, chọc tức chết cha vợ.
Ông biết ông là ba của Tiếu Lạc, là người giám hộ pháp định của cô ta.
Khi Dương Nguyệt Quyên bỏ trốn hoặc bị bỏ tù, ông phải nuôi nấng cô ta đến khi trưởng thành.
Nhưng mà ông cũng không có cách nào yêu thương cô ta giống Tiếu Nhiễm.
Không phải ông vô tình nhưng mà hai mẹ con cô ta quá ác độc!
Tiếu Lạc tiến lên, muốn ôm Tiếu Nhiễm, thì thấy Tiếu Nhiễm tránh như đống cứt, cô ta chỉ có thể xấu hổ, ho khan, dịu dàng nói: "Chị, chị chăm sóc ba thật tốt. Em về nhà trước!"