"Ông nội mình đã xin học bổng cho mình ở Harvard. Có lẽ mình sẽ đi Mỹ!" Ninh Hạo trầm trọng trả lời.
"Harvard?" Tiếu Nhiễm có chút cảm thán, "Vậy là bạn sẽ không cần phải cố gắng ôn tập như chúng mình!"
Chỉ vậy thôi sao?
Ninh Hạo có chút thát vọng.
Vậy mà Tiếu Nhiễm chẳng có chút lưu luyến, muốn giữ cậu lại.
Xem ra, cậu cũng nên từ bỏ tình yêu đơn phương này rồi.
"Đúng vậy! Bạn nói thế đột nhiên mình cảm thấy bản thân ngốc quá!" Ninh Hạo cười nhạt.
"Quá ngốc rồi!" Vương Giai Tuệ cũng gật đầu đồng ý, "Nếu mình là bạn thì sẽ không đi học nữa. Cả ngày trốn học!"
"Mình cũng định nói vậy!" Tiếu Nhiễm dựa vào bả vai Vương Giai Tuệ, cười nói.
"Được đến đâu hay đến đó, mình vẫn muốn ở bên cạnh các bạn đến ngày cuối cùng nha!" Ninh Hạo cười trả lời, "Đặt một dấu chấm hết hoàn chỉnh trong cuộc đời cấp ba của mình!"
Tiếu Nhiễm tán thưởng, gật đầu, "Đúng là con người chăm chỉ, hiếm có!"
Ninh Hạo được khen, khuôn mặt ửng đỏ.
"Hai người, một người đi Harvard, một người ở lại thành phố A, còn mỗi mình mình biết làm sao bây giờ?" Vương Giai Tuệ đột nhiên nhớ tới hiện thực.
"Giai Tuệ, bạn sẽ gặp rất nhiều Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo, sẽ tiếp tục trở thành bạn tốt của bọn họ, trải qua cuộc đời sinh viên phong phú. Không cần lo lắng đâu!" Tiếu Nhiễm ôm Vương Giai Tuệ cười nói.
"Sẽ không giống như hai bạn đâu! Mình biết mà!" Vương Giai Tuệ sầu não trả lời.
Giai Tuệ biết rằng cho dù sau này cô có nhiều bạn bè như thế nào cũng không thuần túy bằng tình bạn giữa cô, Tiếu Nhiễm và Ninh Hạo được.
Phần tình nghĩa này cô sẽ khắc ghi trong lòng.
"Nếu Cố tiên sinh đồng ý thả người thì tốt rồi. Hai chúng ta sẽ đi cung điện G bằng vàng, ngắm hoa sen ở Y minh viên." Vương Giai Tuệ có chút tiếc nuối.
Cô rất muốn có bạn cùng ở tại thành phố B nha.
"Đừng mơ tưởng!" Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười, gõ vào đầu Vương Giai Tuệ, "Tỉnh tỉnh đi!"
"Biết là bạn không nỡ rời xa Cố tiên sinh rồi!" Vương Giai Tuệ chọc Tiếu Nhiễm.
"Là Cố Mạc không nỡ rời xa mình!" Tiếu Nhiễm nói nghiêm túc.