"Anh Cố Nhiên muốn mời cơm sao?" Tiếu Nhiễm nhận được điện thoại của Cố Nhiên, cười nhìn Vương Giai Tuệ đang đỏ mặt, gật đầu cười nói. "Được, được! Tụi em chờ anh ở cổng trường!"
Cúp điện thoại xong, Tiếu Nhiễm trêu chọc: "Anh Cố Nhiên thật thông minh!"
"Đàn ông Cố gia ai cũng thương phụ nữ của mình!" Ninh Hạo cắn môi.
Cố Mạc yêu vợ, cậu phục. Không thể tưởng được Cố Nhiên cũng đối xử tốt với bạn gái như vậy, quả thực sủng vào tận tim.
"Đúng thế!" Tiếu Nhiễm hạnh phúc cười rộ lên.
Cố Nhiên thay quần áo xong, lấp tức lái xe đến trường học.
Đợi không bao lâu thì thấy ba người Tiếu Nhiễm vừa cười xuất hiện ở cổng trường.
"Bên này!" Anh ló đầu, vẫy tay với ba người.
"Tới nhanh như vậy sao?" Vương Giai Tuệ chạy tới, cười nói với Cố Nhiên.
"Đến sớm thì sẽ gặp em sớm!" Cố Nhiên mi hoặc trả lời.
Mặt Vương Giai Tuệ ửng hồng.
"Có phải anh Cố Nhiên đang cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu không?" Tiếu Nhiễm khoác tay lên vai Vương Giai Tuệ, trêu chọc.
"Tiếu Nhiễm!" Vương Giai Tuệ lạnh mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Nhiên.
Thấy bạn gái bị Tiếu Nhiễm ‘bắt nạt’, Cố Nhiên cảm thấy đau lòng.
"Nếu muốn bị anh trai bỏ thì em cứ tiếp tục nói móc anh đi!" Cố Nhiên nhướng mày lên.
"Anh Cố Nhiên, anh cảm thấy anh trai anh sẽ nghe em hay nghe anh đây?" Tiếu Nhiễm khoanh tay trước ngực, khí phách hỏi lại.
Cố Nhiên như quả bóng xịt hơi, khí thế tiêu tan hết: "Em!"
Tiếu Nhiễm vui vẻ, mở cửa xe ngồi đằng sau.
Ninh Hạo liếc Cố Nhiên một cái, cũng mở cửa bên kia ngồi vào.
"Lên xe!" Cố Nhiên nói với Vương Giai Tuệ vẫn đưng im.