Tuy rằng trên mạng có nói 800 đơn vị có thể dẫn đến tử vong, Tiếu Lạc cũng không tin tưởng lắm.
Đã làm thì phải làm cho sạch sẽ!
Không thể vì lượng không đủ mà thất bại.
Cứ cho lên 1000 đơn vị đi!
Tiếu Lạc bơm insulin và ống tiêm, lạnh lùng nở nụ cười, gương mặt vốn xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Cô đeo khẩu trang, sửa sang lại bộ quần áo hộ lý, thừa lúc hộ lý chăm sóc đặc biệt đi lấy cơm mà vụng trộm chạy vào phòng bệnh.
Tiếu Bằng Trình đang ngủ.
Thật tốt!
Tiếu Lạc thật muốn vỗ tay.
Ba, đây chính là báo ứng vì ba đã đuổi con đi!
Đừng trách con gái độc ác!
Tiếu Lạc lặng lẽ xốc áo bệnh nhân của Tiếu Bằng Trình lên, tiêm toàn bộ 1000 đơn vị insulin vào cơ thể ông.
Cô im lặng đứng ở bên giường bệnh, chờ Tiếu Bằng Trình phát bệnh.
Không lâu sau, Tiếu Bằng Trình liền bắt đầu giãy dụa, trên trán đều là mồ hôi, ôm ngực khó chịu thở dốc.
Tiếu Lạc gỡ hết các thiết bị hỗ trợ trên người ông, lạnh lùng nhìn Tiếu Bằng Trình đang run rẩy trên giường bệnh.
“Mày…..mày….” Tiếu Bằng Trình thống khổ trừng lớn mắt, tay run run chỉ vào Tiếu Lạc, “Mày…..”
“Ba, có dễ chịu không? Có muốn con giúp không?” Tiếu Lạc giơ ống tiêm lên, nhếch mép cười đểu.
Tiếu Bàng Trình nói không ra lời, lập tức qua đời.
Tiếu Lạc lạnh lùng cười nhìn thoáng qua Tiếu Bằng Trình, đưa tay lên mũi ông, cảm thấy không còn hơi thở nữa, rồi mới xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lúc viên hộ lý chăm sóc đặc biệt lấy cơm trở lại, nhìn cơ thể Tiếu Bằng Trình đã cứng ngắc, cặp lồng cơm trong tay cô lập tức rơi xuống đất.
“Ông Tiếu!” Cô bối rối kiểm tra Tiếu Bằng Trình, phát hiện mạch ông đã không còn đập, không còn hô hấp, lập tức la lớn.
…………..
Khi Tiếu Nhiễm nhận được tin nhắn, lập tức sụp đổ.
Cô vừa bấm số điện thoại của Cố Mạc, vừa chạy ra khỏi biệt thự.
Không đợi Cố Mạc đến đón, cô vội vàng chặn một chiếc taxi đến bệnh viện.
Dọc đường đi, cô khóc đến sưng hết cả mắt.
Hôm qua ba vẫn còn rất tốt, còn nói đùa với cô, nói muốn giúp cô mang thai, không ngờ chỉ mới một ngày, ba đã đi rồi.
Tại sao có thể như vậy?
Cố Mạc hủy bỏ lịch trình quan trọng, vội vàng lái xe đến bệnh viện, phóng xe vượt mấy cái đèn đỏ.
Anh thật sự lo lắng cho Tiếu Nhiễm, sợ cô quá đau lòng, sợ cô nghĩ quẩn…
Anh dùng lực giẫm chân ga tăng tốc.
Tiếu Nhiễm vọt vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang phủ vải trắng qua đầu ba.
Cô lập tức hết lên đến khàn cả giọng:”Đừng! Ba tôi không chết! Ông sẽ không chết!”
Cô lao tới ôm chặt lấy thi thể Tiếu Bằng Trình, dùng sức lay:”Ba, ba tỉnh lại đi! Tiểu Nhiễm đến thăm ba! Ba mở to mắt ra đi! Ba! Là con! Là con! Con là Tiểu Nhiễm! Ba mở mắt ra nhìn đi! Con xin ba! Ba! Ba!Ba…”
Tiếu Nhiễm vô cùng đau khổ lay lay Tiếu Bằng Trình, than thở khóc lóc.
Cô cảm thấy toàn bộ thê giới của mình sụp xuống.
Ba chết khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Từ nay về sau cô không còn nhà nữa rồi!
Không còn ai yêu thương cô, gọi cô là tim gan bảo bối!
“Ba, sao ba có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ rơi con mà đi trước?” thật lâu không được Tiếu Bằng Trình đáp lại, Tiếu Nhiễm tuyệt vọng gục xuống người ông, đau khổ hỏi.
“Cô Tiếu, hãy nén bi thương.” Bác sĩ Vương đi tới, vỗ nhẹ lên bả vai Tiếu Nhiễm.
“Đừng động vào tôi.” Tiếu Nhiễm đẩy tay bác sĩ ra, một lần nữa ôm chặt cơ thể cứng ngắc của ba, bi thương khóc.
Bác sĩ Vương xấu hổ lui ra phía sau, bất đắc dĩ thở dài.
Có lẽ vì là một bác sĩ, sinh lão bệnh tử đã gặp rất nhiều, trái tim ông còn cứng rắn hơn so với người khác. Nhưng khi nhìn thấy Tiếu Nhiễm đau khổ, trong tâm ông nổi lên lòng trắc ẩn.