“Cảnh sát đã khám nghiệm tử thi, chứng minh ba đã bị tiêm vào người một lượng lớn insulin.” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
Không thể tưởng tưởng có người lại tàn nhẫn như vậy.
“Là ai? Em muốn biết là ai?!” Tiếu Nhiễm túm chặt lấy áo Cố Mạc, vẻ mặt điên cuồng.
“Còn đang điều tra.” Cố Mạc ôm mặt Tiếu Nhiễm, đau lòng nói, “Nha đầu, ba đã đi rồi, em không thể cứ mãi thế này. Em hãy vì anh đi, anh không thể mất em được.”
“Giờ em trắng tay rồi.” Tiếu Nhiễm nước mắt lã chã, “Em đã trở thành cô nhi không cha không mẹ.”
Tiếu Nhiễm khóc ướt cả áo sơ mi của Cố Mạc, hai mắt đỏ ngầu, rã cả yết hầu, cuối cùng vùi mặt vào trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc bế cô lên đặt lên giường:”Ngủ một giấc thật sâu. Ngày mai còn phải cử hành tang lễ.”
“Ở bên em!” Tiếu Nhiễm giữ chặt cánh tay Cố Mạc, không muốn rời xa nói.
Hiện tại cô giống như hồi trước mất đi bé con, không có cảm giác an toàn.
Cố Mạc cởi giày, nằm cạnh Tiếu Nhiễm, kéo cô vào lòng một lần nữa, nhẹ giọng an ủi.
Được Cố Mạc trấn an, Tiếu Nhiễm vốn đã kiệt sức nhanh chóng thiếp đi.
Tiếu Nhiễm vừa mới ngủ, bên ngoài đã có người gõ cửa.
“Cậu chủ, bà nội và cha mẹ cậu đến.” Dì Lưu ở ngoài cửa nhẹ giọng nói.
“Cháu xuống ngay.” Cố Mạc nhẹ nhàng cầm tay Tiếu Nhiễm, muốn để sang một bên lại bị cô nắm chặt lấy.
“Đừng bỏ em! Đừng!” Trong mơ Tiếu Nhiễm sợ hãi ôm chặt Cố Mạc, bất an nói.
Cố Mạc cau mày nhìn Tiếu Nhiễm trong lòng, nhỏ giọng nói vọng ra:”Dì Lưu, dì nói với bọn họ, Tiếu Nhiễm đang rất suy sụp. Lát nữa cháu sẽ xuống.”
“Được.”
Dì Lưu vừa rời đi, Cố Mạc nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Tiếu Nhiễm:”Ngủ đi, tỉnh lại rồi em còn có anh.”
Không biết bao lâu sau, Tiếu Nhiễm mới ngủ thật.
Cố Mạc gỡ tay chân Tiếu Nhiễm, rón rén xuống giường, lặng yên không một tiếng động xuống lầu.
Bà nội Cố vừa nhìn thấy Cố Mạc, lập tức quan tâm hỏi:”Tiểu Nhiễm sao rồi?”
“Khóc rất lâu. Vừa mới ngủ.” Cố Mạc thở dài.
“Đứa nhở này số thật khổ.” Bà nội Cố cầm khăn tay, đau lòng chậm nước mắt.
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng quá.” Cố Hoài Lễ lập tức quan tâm ôm vai mẹ mình an ủi.
“Mẹ có thể không khổ sở sao? Ba Tiếu Nhiễm vừa mới thoát chết, phẫu thuật thành công, giờ lại bị người ta hại chết.” Bà nội Cố tức giận nói.
Chu Cầm thở dài:”Lòng người hiểm ác.”
“Nếu bắt được hung thủ kia, mẹ muốn lột da hắn!” Bà nội Cố nghiễn răng nghiến lợi nói.
“Mẹ bớt giận. Đừng vì một kẻ khốn kiếp mà ảnh hưởng đến sức khỏe.” Cố Hoài Lễ an ủi mẹ mình.
“Đúng là khốn kiếp! không những khốn kiếp lại còn đê tiện!” bà nội Cố buồn bực nói.
“Pháp luật sẽ trừng trị hắn.” Cố Mạc ngồi xổm trước mặt bà nội an ủi nói, “Bà nội, ba nói rất đúng, đừng vì một kẻ khốn kiếp mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”