Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1337



Cô đồng ý với Tiếu Nhiễm là không nói sự thật cho Cố Mạc biết, nhưng không đồng ý là cô không được nhắc nhở anh. Hi vọng anh có thể hiểu được lời của cô.

“Có phải em đã biết chuyện gì không?” Cố Mạc nghi ngờ nhìn Vương Giai Tuệ.

“Chẳng lẽ anh không tin là Tiếu Nhiễm vô tội?” Vương Giai Tuệ thông minh hỏi lại.

Cố Mạc im lặng nhấp môi mỏng.

Sau khi tỉnh táo lại, anh đã tin Tiếu Nhiễm vô tội.

Giai Tuệ nói rất đúng, anh nhất định phải điều tra rõ sự thật, trả lại trong sạch cho Tiếu Nhiễm.

“Anh đi tìm Ưng Mẫn.” Cố Mạc xoay người rời khỏi.

Cố Nhiên giữ chặt lấy anh: “Có thể tìm Ưng Mẫn, nhưng trước tiên anh phải băng bó vết thương đã. Em cực kỳ nghi ngờ anh không tới nhà Ưng Mẫn đã không mất máu đến té xỉu.”

Cố mạc sửng sốt một chút. Cố Nhiên nhắc nhở vết thương trên trán anh.

Anh giơ tay lên sờ một chút, đau đến hút một ngụm khí. Đặt tay xuống đã thấy có rất nhiều máu.

Cố Niên đẩy mạnh tủ thuốc di động, lấy bông vải sát trùng và băng gạc, cầm máu cho anh, bôi thuốc, băng bó.

“Anh, anh có thấy Ưng Mẫn sẽ dễ dàng nói cho anh biết sự thật không?” Cố Nhiên đứng thẳng, thật sự nhìn Cố Mạc.

Cố Mạc sờ trán đã được băng bó cẩn thận, cau mày nói: “Cô ấy nhất định phải nói cho anh biết.”

“Vì sao cô ấy phải nói cho anh biết?” Cố Nhiên xoay người khoanh tay lại, không kiếm chế được hất mày: “Đối với cô ấy mà nói, đây chính là cơ hội tuyệt vời để diệt trừ tình địch.”

“Anh và cô ấy chỉ có thể là bạn!” Cố Mạc nói xong, không chút do dự xoay người rời đi.

...

Ưng Mẫn soi sương, nhìn hàng mi tinh xảo của mình.

Cô biết bản thân không hề đẹp, chỉ có thể tính là thanh tú.

Nhưng dù chỉ như vậy, cô cũng không cam tâm tình nguyện bại dưới tay một con nhóc miệng còn hôi sữa.

Cô nhất định phải diệt trừ tận gốc Tiếu Nhiễm.

Bây giờ, Tiếu Nhiễm chạy trời không khỏi nắng.

Cho dù Cố Mạc không báo công an, cô cũng phải đeo tội ác giết người trên lưng cả đời.

Cô và Cố Mạc đừng nghĩ quay lại với nhau.

Sau đó là chuyện của cô và Cố Mạc.

“Tiểu Mẫn, ăn cơm rồi!” Ưng Mẫn gõ cửa, gọi con gái.

“Không ăn, con đang giảm béo.” Ưng Mẫn nghiêm mặt nhìn mẹ Ưng một cái.

Mẹ Ưng biến sắc trong phút chốc: “Cô... cô là...”

“Tôi là cái gì?” Ưng Mẫn khinh thường xoay người, lạnh lùng liếc nhìn mẹ Ưng một cái: “Là người con gái mà bà không muốn gặp?”

Thân thể của mẹ Ưng lung lay vài cái, đầu choáng váng đỡ lấy tường.

Mẫn nhi của bà đã biến mất, Ưng Tích làm cho người ta khủng bố kia đã quay lại rồi.

Tiểu Mẫn không uống thuốc sao?

Ưng Tích cầm lấy cánh tay của Ưng Mẫn, khinh thường nói: “Tuy bà không muốn gặp tôi, nhưng đúng là tôi đã trở lại. Tiểu Mẫn không về được. Tôi đã nhốt cô ta ở bên trong, vĩnh viễn không để cho cô ta thoát ra.”

Nghe được Ưng Tích nói, thân thể mẹ Ưng bắt đầu run rẩy: “Không, không thể!”

“Bà cảm thấy bà có thể ngăn được tôi sống lại?” Ưng Tích trào phúng cười hỏi.

“Thuốc, thuốc, cô nhất định phải uống thuốc!” Đột nhiên mẹ Ưng đẩy Ưng Tích ra, chạy về phía bà trang điểm, mở ngăn kéo ra.

Ngăn kéo trống không để cho cô sửng sốt.

Quay đầu lại, nhìn Ưng Tích cười lạnh, sắc mặt của bà trở nên trắng bệch.

Ưng Mẫn đi lên phía trước, tao nhã khép ngăn kéo lại: “Mẹ, mẹ chết tâm đi. Con đã vứt hết thuốc vào trong bồn cầu rồi. Tôi sống lại, bà đừng nghĩ lại ép tôi uống thuốc được nữa.”

MẸ Ưng nghe được Ưng Tích nói, máu cả người như trào ngược lại, bà cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn không thể ngăn cản được thứ ma quỷ kia ở trong cơ thể của Tiểu Mẫn.

Tiểu Mẫn thiện lương của bà không về được!

Nghĩ đến con gái của mình bị mất, đổi tới một ác ma, bà thấy hoa mắt, té xỉu dưới chân Ưng Tích.

Cố Mạc vọt vào Ưng gia, nhìn thấy một màn như vậy: “Bác gái!”
— QUẢNG CÁO —