Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1357



Một giờ sau, Cố Mạc có được địa chỉ IP tài khoản QQ của Tiếu Nhiễm.

“Qủa nhiên là ở thành phố B!” Cố Mạc kích động đến hai tay run rẩy.

Anh lập tức nói với Lynda: “Tôi muốn đi thành phố B. Cô và TRịnh Húc trông coi công ty cho tôi, có việc gấp thì tìm tôi.”

Nói xong, anh lại cầm chìa khóa xe chạy đi.

Lynda lộ ra nụ cười vui mừng.

“Tiếu Nhiễm, em nên nguôi giận đi? Người đàn ông này vì em mà ngày càng gầy yếu, cuộc sống hàng ngày chịu đủ hành hạ rồi.”

....

Cố Mạc nhìn lại địa chỉ trên tay.

Là nơi này đi?

Tiếu Nhiễm ở đây?

Tiếu Nhiễm ôm ổ bánh mì vừa mua trở lại chỗ ở cùng với Trác Liệt, đang muốn lên lầu, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

“Cố Mạc?”

Cô túm chặt lấy Trác Liệt, làm động tác im lặng với anh.

Trác Liệt nhìn lại, quả nhiên thấy một người mà cô không muốn gặp.

Nhanh như vậy đã đuổi tới?

Cố Mạc, thủ đoạn gì cũng có thể.

Thế nhưng, cũng không khó tưởng tượng, lấy thân phận và địa vị của anh, muốn tra được nơi ở của Tiếu Nhiễm, không khó.

Đột nhiên Cố Mạc xoay người, quay đầu nhìn về phía đường.

Tiếu Nhiễm lập tức kéo Trác Liệt trốn đi.

“Vẫn còn trốn cậu ấy sao?” Trác Liệt thật sự nhìn cô.

Tiếu Nhiễm cắn môi, gật đầu một cái.

Trác Liệt kéo tay Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ nói: “Nghe lời em.”

“Em biết trốn ở đó cũng không phải cách hay. Một ngày nào đó anh ấy sẽ tìm được em.” Tiếu Nhiễm cúi đầu, ưu thương nói: “Đối với anh không có cách nào thấy anh ấy. Còn em trước khi chưa thể triệt để hết hy vọng, tuyệt đối không thể thấy anh ấy.”

“Không thể triệt để hết hy vọng? Đó chính là em vẫn yêu cậu ta. Nha đầu ngốc.” Trác Liệt dùng lực vò rối tóc cô, tràn ngập thương tiếc thở dài.

“Em không ngốc cũng không cần phải bị anh mắng là ngốc.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ oán giận.

Trác Liệt bị cô đùa cười.

“Đêm nay đi đâu bây giờ?” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua đường phố kín người, không từ bỏ cắn môi.

ở nơi tấc đất tấc vàng thế này, dừng chân không phải là một chuyện đơn giản, đắt muốn chết.

lúc cô rời khỏi Cố Mạc, trên người chỉ có mấy đồng tiền lẻ. Mười triệu bảy ngàn vạn đều bị cô trả nợ cho công ty, hiện giờ trừ nhẫn cưới, có thể nói là cô nghèo rớt mùng tơi.

Sinh hoạt phí mấy ngày nay đều là Trác Liệt trả.

Tiền lương của anh, vốn không có năng lực chu cấp tiền ăn ở trong khách sạn cho cô.

“Nếu em có thể ủy khuất một chút, chúng ta có thể tìm một nhà nghỉ nhỏ...” Trác Liệt khó xử nhìn Tiếu Nhiễm.

Anh biết cô vẫn được nuôi trong phòng ấm, không chịu khổ bao giờ, trước kia ở chỉ sợ đều là khách sạn năm sao trở lên. Ngay cả tiền phí ăn ở qua đêm anh cũng đã không trụ nổi. Nhiều lắm chỉ có thể đưa cô đi ở nhà nghỉ nhỏ hẹp.

“Được.” Tiếu Nhiễm biết anh khó xử, gật đầu.

Trác Liệt đưa cô đến một nhà nghỉ nhỏ ở một nơi hẻo lánh.

Vào phòng, cô lập tức nhíu mày.

Phòng cực kỳ có mùi, trên khăn trải giường đều là vết bẩn. Cho tới bây giờ cô chưa từng ở một khách sạn nào quá kém như thế.

Nhưng cô không thể oán giận.

Cô biết năng lực của Trác Liệt chỉ có như thế.

Đột nhiên rất nhớ ba.

Tết âm lịch năm kia, ba vẫn mang cô đi du lịch ở Dubai, ở khách sạn Burj Al Arab, hưởng thụ đãi ngộ của vương thất.

Hiện giờ cô chỉ có thể ở trong cái nhà nghỉ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu này.

Trác Liệt gõ cửa đi vào, tràn ngập xin lỗi nói với cô: “Tiểu Nhiễm, điều kiện nơi này quá kém, chúng ta đổi nơi khác được không?”

“Tiền đã đưa rồi, liền ở đây đi, chắc là điều kiện của những quán khác cũng thế.” Tiếu Nhiễm trả lời.

“Là đều như thế, anh đi vào khách sạn ở đều như thế.” TRác Liệt gãi gáy, cười.