Anh lấy giấy bút ra, viết một tờ giấy, nhét qua khe cửa, cô đơn xoay người xuống lầu.
Tiếu Nhiễm không chịu thấy anh, anh thoả mãn cô.
Anh cho cô thời gian tự bình phục lại.
Chờ đến lúc cô không còn hận anh, anh sẽ đến tìm cô.
Tiếu Nhiễm ở cùng Trác Liệt trong nhà nghỉ nhỏ hai ngày, cũng không dám ở lâu.
Đến ngày thứ ba, lúc Trác Liệt khó xử đào túi, Tiếu Nhiễm mới ý thức được tiền của anh họ đã hết.
Cô lập tức lôi anh đi, bá đạo nói: “Anh họ, chúng ta về nhà đi!”
“Em không sợ gặp Côs Mạc à.” Trác Liệt lo lắng nhìn cô.
Anh vô năng, không thể để cô ở đến lúc cần rời đi.
Anh có chút hối hận trước đây không để dành nhiều tiền.
Tiến đến lúc sử dụng lại không có.
“Không sợ. Băng đến đem chặn, nước tới đất ngăn. Em cũng không thể trôns anh ấy cả đời.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
“Anh họ giúp em.” Trác Liệt thương tiếc nói.
“Hai người ngồi xe buýt công cộng trở lại, đang muốn mở của, liền nghe được cửa phòng đối diện mở.
“Trác Liệt, hai ngày này anh đi đâu thế? Chồng của em họ anh hôm trước tới tìm đấy.”
“Hai ngày này tôi đi leo ũi. Đến điên rồi, nên quên điện thoại ở nhà, chồng của em gái tôi không nói gì chứ?” Trác Liệt vội vàng ra vẻ như không có việc gì hỏi.
“Nhất đinhj là anh ấy không gọi được cho nên rất lo lắng. Anh ấy cũng không nói gì. Anh nên nhanh gọi lại cho anh ấy đi.”
“Cảm ơn!” Tiếu Nhiễm khách khí gật đầu với đối phương.
“KHách khí cái gì? Tôi và TRác liệt là bạn đại học cùng phòng, không khác anh em là mấy, còn kém mặc chung cái quần. Nếu như em đào hôn, anh giữ của giúp anh trai em.”
“Nói bậy bạ gì đó. Em gái tôi mới không có đào hôn.”
Trác Liệt lập tức đẩy bạn về phòng, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Tiếu Nhiễm im lặng vào phòng, không chú ý tới tờ giấy dưới chân.
Dù cô không phải đào hôn nhưng cũng không khác là mấy.
Cô ly hôn, trốn ly hôn.
Trác Liệt vừa vào phòng, liền nhìn thấy tờ giấy trên mặt đất.
Anh lập tức nhặt lên.
Nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa ở trên, anh lập tức gọi Tiếu Nhiễm lại: “Tiếu Nhiễm, chồng em để lại giấy, em tự xem đi.”
Nói xong, anh liền nhét tờ giấy vào trong tay Tiếu Nhiễm, tự mình đến phòng bếp nấu mì.
Tiếu Nhiêmx cầm tờ giấy, chạy tới ban công, hai tay run rẩy mở ra.
Nét chữ quen thuộc của Cố Mạc như đập vào mắt cô.
“Nha đầu, anh biết em đang trốn anh. Anh đi rồi, sẽ không tìm tung tích của em nữa. Nếu như ngày nào đó em không muốn ở đây nữa, gọi điện thoại cho anh. Anh tới đón em. Đương nhiên, nếu như em vẫn không muốn gặp anh, cung có thể gọi điện thoại cho Ninh Hạo. Cậu ấy ở thành phố B.”
Nhìn thấy Cố Mạc ăn noi khép nép, Tiếu Nhiễm lại mơ hồ.
Anh đây là có ao nhiêu sợ cô lại né tránh?
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu như thế.
Cần gì chứ?
Mỗi người sống cuộc sống của mỗi người không được sao?
Trác Liệt mang mì đến, từ phòng bếp thò đầu ra, lo lắng nhìn cô. Thấy cô bối rối với mình lau nước mắt, anh đau lòng không ngớt.
Tiếu Nhiễm và Cố Mạc đây là đang ngược lẫn nhau.
Không thể bình thường sao.
Trác liệt thở dài. Sau khi nấu chín mì, anh bỏ ra hai cái bát, đổ nước sốt vào, cười gọi cô: “Tiếu Nhiễm, ăn thôi.”