Ngồi vào Maybach, anh lập tức khởi động xe ra ngoài.
Maybach chạy qua một khu phố buôn bán, từ trong gương chiếu hậu Cố Mạc lập tức nhìn thấy Tiếu Nhiễm, anh lập tức lái Maybach quay trở lại.
Quả nhiên, tại một gian hàng đối diện cửa tiệm Hamburg, anh liền nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Tiếu Nhiễm.
Trong lòng anh cảm thấy chua xót.
Công chúa mà anh nâng trong lòng bàn tay, có khi nào phải túng thiếu tiền bạc, vì mấy trăm đồng tiền mà bị chủ quán la mắng?
Ngay cả xe cũng chưa khóa lại, anh liền nhảy ra khỏi Maybach, cầm ví tiền chạy vào cửa hàng Hamburg.
"Nha đầu!"Anh chạy đến quầy tính tiền, ôm Tiếu Nhiễm vẻ mặt còn đang mờ mịt vào trong lòng.Lúc bàn tay anh chạm đến cơ thể lạnh lẽo của cô khi đó, anh liền bị tự trách đánh bại.
Cố Mạc từ trong ví tiền lấy ra một đống chi phiếu nhét vào trong tay Tiếu Nhiễm: "Những chi phiếu này cộng lại cũng khoảng mấy trăm vạn. Nha đầu, em cứ dùng đi! Xài hết lại đến tìm anh."
"Tôi không thể cầm tiền của anh." Tiếu Nhiễm đem chi phiếu trả lại cho Cố Mạc.
Cô cùng anh đã kết thúc rồi, làm sao còn có thể dùng tiền của anh?
Cô cự tuyệt khiến cho trong lòng Cố Mạ giống như rỉ máu.
"Anh là chồng em!" Cố Mạc đau lòng rống to.
"Là chồng trước." Tiếu Nhiễm chua sót cười nói.
"Tập đoạn Bằng Trình vẫn là của em!Anh căn bản không có làm thủ tục sang tên!Đây có thể tính là tiền hoa hồng của em đi?" Cố Mạc lần nữa nhét chi phiếu vào trong tay Tiếu Nhiễm.
Cô đã ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, mười triệu bảy ngàn vạn anh cũng đã chuyển qua tài khoản của cô, cô cũng đã trả hết toàn bộ nợ cho tập đoàn Bằng Trình. Bây giờ Cố Mạc lại cói cho cô biết, anh không có sang tên, theo pháp lý, cô vẫn là chủ của tập đoàn Bằng Trình.
" Tập đoàn Bằng Trình là tâm huyết của ba vợ, anh làm sao có thể chiếm thành của riêng?" Cố Mạc nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Tiếu Nhiễm, thật lòng nói.
"Tôi nợ anh một số tiền lớn." Tiếu Nhiễm chua sót nói.
Mười triệu bảy ngàn vạn cô đã trả lại cho ngân hàng, hiện tại dù có bán thân cô cũng không trả nổi. Trong túi cô chỉ có mấy trăm đồng, ngay cả cơm bữa cô cũng không trả nổi.
"Đó là tiền trợ cấp. Em không nợ anh." Cố Mạc đau lòng nói.
Tiếu Nhiễm vậy mà theo anh nói chuyện nợ nần!
Cô hận anh tới mức đó sao?
"Tiền trợ cấp?Hợp đồng hôn nhân của chúng ta..." Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn Cố Mạc
Cô còn nhớ trước khi kết hôn, cô phải ký qua một phần hợp đồng hôn nhân.
"Hợp đồng chết tiệt!" Cố Mạc căm tức rống to.
Lúc trước anh bức cô ký phần hợp đồng kia, là vì anh hận Tiếu Bằng Trình, anh lo Tiếu Bằng Trình sẽ lừa gạt anh mắc mưu, hơn nữa lúc ấy anh không nghĩ là mình sẽ yêu Tiếu Nhiễm.
Hiện tại, anh bây giờ có bao nhiêu là hối hận.
Tiếu Nhiễm cúi đầu, dùng sức cắn môi.
"Nha đầu, không phải anh đang giận em.Anh là đang tự trách. Nếu biết trước anh sẽ yêu em, anh tuyệt đối sẽ không bức em ký phần hợp đồng kia. Anh hiện tại chính là đang giận chính bản thân mình." Cố Mạc đau lòng ôm lấy Tiếu Nhiễm, bàn tay to lau đi nước mắt của cô.
Cô khóc sao?
Tiếu Nhiễm kinh ngạc lui ra phía sau một bước, né tránh bàn tay của Cố Mạc.
Cố Mạc mất mác thu tay lại, trái tim như vỡ nát.
Ánh mắt Tiếu Nhiễm đột nhiên rơi vào trên tay Cố Mạc, cô lập tức đau lòng tiến lên, cầm lấy tay anh, đôi mắt đẫm lệ: "Tay anh..."