“Xinh đẹp! Quá đẹp! Đúng là em có phúc ba đời nên kiếp này mới cưới được một cô gái xinh đẹp như Giai Tuệ.” Cố Nhiên lập tức hoàn hồn, bắt đầu mồm mép đùa giỡn.
“Ba đời trước của anh là thù hay là người quái dị?” Vương Giai Tuệ khẽ cười hỏi.
“Nhất định là vậy rồi!” Cố Nhiên vội vàng gật đầu.
Câu trả lời của anh không chỉ là cho Vương Giai Tuệ mà còn cả Tiếu Nhiễm phải bật cười.
“Được rồi. Thời gian không còn sớm nữa, đi nhanh lên.” Lý Á Lệ cười thúc giục.
Nhưng anh không làm gì cả, chỉ là muốn thắt dây an toàn cho Tiếu Nhiễm.
Khi Cố Mạc tới gần trái tim Tiếu Nhiễm đập bình bình trong ngực.
Sự hiện diện của anh tác động nghiêm trọng đến cảm xúc của cô.
Cố Mạc thắt dây an toàn xong, liền lui về, trầm mặc khởi động xe rồi phóng đi.
Trên đường, TIếu Nhiễm cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không cho phép mình để lộ ra việc mình bị Cố Mạc làm đảo loạn tâm trí.
“Bà nội bọn họ đã đến hội trường.” Cố Mạc thô giọng nói.
“Ừm.” Tiếu Nhiễm lên tiếng.
“Chị dâu nhỏ, bà nội nhớ chị muốn chết. Tối hôm qua còn trách em không đưa chị về ăn cơm. Bà còn nói bà không cần cháu trai, chỉ cần cháu dâu.” Cố Nhiên khoa trương nói.
Tiếu Nhiễm nhớ đến bà nội, nhịn không được xì ra một tiếng cười, nhưng rất nhanh lại bị cảm xúc bi thương chiếm hữu.
Bà nội vẫn là bà nội yêu thương cô hết mực, nhưng cô đã không còn là cháu dâu của bà nữa rồi.
“Bà nội hỏi, bao giờ thì anh đưa em về, bao giờ thì về nhà ăn cơm.” Cố Mạc u oán nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
“Bà nội sắp muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh cả rồi! Tiếu Nhiễm, cậu thương anh ấy với!” Vương Giai Tuệ cũng giúp Cố Mạc khuyên Tiếu Nhiễm.
“Giai Tuệ, hôm nay cậu đính hôn. Chúng ta không thể nói chuyện khác sao?” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, bất mãn kháng nghị.
Bọn họ lại bắt đầu khuyên giải, cô sắp không chju nổi rồi.
Cô đã quyết tâm không quay đầu!
“Thật xin lỗi!” Cố Mạc mở miệng trước, “Tiểu Nhiên, Giai Tuệ, các em không cần biện họ cho anh. Là anh sai đáng bị trừng phạt. Tiểu Nhiễm không chịu tha thứ cho anh, là anh làm còn chưa đủ tốt, xin lỗi còn chưa đủ thành khẩn.”
“Bác sĩ Mông Cổ, em muốn khóc.” Vương Giai Tuệ dựa vào lòng Cố Nhiên, cảm động nói.
Cô không ngờ Cố Mạc là thiên chi kiêu tử sẽ nói ra những lời như vậy.
Có thể thấy được Cố Mạc yêu Tiếu Nhiễm nhiều đến thế nào, đã hối hận vì đã làm tổn thương cô như thế nào.
KHông biết đến khi nào Tiếu Nhiễm mới có thể quên được.
“Anh, không được nói mấy lời buồn như vậy!” Cố Nhiên kêu lên, ánh mắt quét về phía Tiếu Nhiễm.
Chỉ nhìn thấy Tiếu Nhiễm vẫn lạnh nhạt như vậy, dường như không để vào lòng những lời Cố Mạc vừa nói.