Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, sâu xa mở miệng: “Nhưng là con đã không dẫm lên khí lực của anh ấy.”
Nói xong, cô rút tay đang bị bà nội cầm về, nở một nụ cười có lỗi: “Bà nội, con đi xem Giai Tuệ, hôm nay bạn ấy đính hôn, con còn chưa chúc phúc cho bạn ấy.”
“Cùng đi đi, vừa lúc bà nội cũng có quà đính hôn muốn tặng con bé.” Bà nội Cố cười nói.
Sắc mặt Tiếu Nhiễm có chút tái nhợt.
Hôm nay là cô thoát không khỏi Cố Mạc rồi hả?
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Mạc.
Cố Mạc lập tức rời khỏi vị trí, lui sang một bên.
Tiếu Nhiễm đi đến đằng sau người bà nội, cười ngọt ngào nói: “Bà nội, cháu đẩy bà qua.”
Bà nội Cố quay đầu, nói với Tiếu Nhiễm: “Đừng tự làm mệt cháu.”
“Không thấy mệt.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Cô không muốn thỏa mãn nguyện vọng của bà nội Cố, không muốn để cho Cố Mạc có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nếu đẩy bà nội không được, thì rời khỏi Cố Mạc đi.
Chỉ có như thế, cô mới có thể không đau lòng.
Cố Mạc đứng tại chỗ, dùng lực cắn môi mỏng.
Cô tận lực cách xa anh khiến anh bội lần cảm thấy bất lực.
Bà nội Cố quay đầu liếc nhìn cháu trai một cái.
Đại bộ phận bạn bè của Cố Nhiên đều là người chữa bệnh, mọi người nháo quen ở một chỗ, nhìn thấy Vương Giai Tuệ trẻ tuổi xinh đẹp như thế, đều không ngừng trêu chọc Cố Nhiên, khiến Vương Giai Tuệ thẹn thùng không thôi.
Nhóm người này thật sự là những người bác sĩ mặc áo dài trắng trong ấn tượng của cô sao?
“Đừng thẹn thùng, bọn họ đều là thế này.” Cố Nhiên nhỏ giọng an ủi Vương Giai Tuệ.
“Em thấy bình thường anh toàn trêu chọc bọn họ, người ta rốt cuộc cũng có cơ hội trả thù rồi?” Vương Giai Tuệ dùng lực bóp eo của anh, bất mãn sẵng giọng.
Cố Nhiên lộ ra vẻ mặt vô tội, khoa trương hỏi han: “Sao em đoán được?”
“Còn cần đoán sao?” Tính tình anh như thế.” Vương Giai Tuệ nhỏ giọng hừ một tiếng.
Cố Nhiên lộ ra nụ cười không kiềm chế được, ôm sát thắt lưng của cô, khà khà cười nói: “Vẫn là vợ của anh hiểu anh nhất.”
“Bà muốn tặng quà cho cháu dâu?” Bà nội từ ái hỏi han.
“Ở đây.” Cố Mạc lấy một chiếc hộp hình chữ nhật từ trong túi áo ra, đưa tới.
Bà nội Cố mở ra, lấy hai khối ngọc trai bên trong ra: “Hai khối ngọc này là của ông nội các cháu để lại cho bà, bà chờ đến ngày này, để giao tận tay cháu dâu.”
“Bà nội, cháu không thể nhận.” Tiếu Nhiễm lập tức từ chối.
Không liên quan đến chuyện giá cả thế nào, mà là ý nghĩa bất đồng.
Nhận lấy ngọc trai, đại biểu cho cô vẫn là người của Cố gia.
Cô đã không phải vợ của Cố Mạc, cho nên không thể nhận lấy khối ngọc trai này.
“Nha đầu Nhiễm, mặc kệ con và tiểu Mạc thế nào, trong lòng bà nội, con vĩnh viễn là cháu dâu của bà.” Bà nội Cố kiên định nói: “Nhanh lên, đeo đi.”