Ưng Mẫn sửng sốt một chút: “Cố mạc, khi nào thì anh biết?”
“Đêm nay.” Cố Mạc thật sự nhìn cô.
Ưng Mẫn chua xót cười: “Xem ra anh đã biết... rõ là... em có hai nhân cách... nhân cách kia... tàn nhẫn giảo hoạt. anh có thể... cười nhạo em là người thần kinh... hay không?”
Ưng Mẫn không khỏe, càng nói suy yếu.
“Em trở lại là tốt rồi.” Cố Mạc vỗ bả vai Ưng Mẫn, thật sự nói.
“Cố mạc, nếu... cô ấy... thương tổn anh... và Tiếu Nhiễm... đừng hận em.” Ưng Mẫn nắm chặt tay Cố Mạc, bi thương năn nỉ.
“Không cần nói gì cả.” Cố Mạc nhẹ giọng trấn an cảm xúc của cô: “An tâm dưỡng bệnh.”
“Dưỡng bệnh? Em... làm sao vậy?” Ưng Mẫn nhìn về phía cổ tay đau đớn, mới phát hiện trên mặt quấn một vòng băng gạc.
“Em cắt cổ tay mình.”
“Như là... cô ấy... thật sự làm.” Ưng Mẫn chua xót cười.
“Ngủ một giấc.” Cố Mạc quan tâm nói.
“Không, em sợ.,.. cô ta trở về...” Ưng Mẫn bối rối lắc đầu.
“Ngủ đi, chờ sức khỏe em tốt lên, anh bố trí cho em đi Mỹ khám bệnh.” Cố Mạc chân thành nói.,
Ưng mẫn này chính là thiện lương, anh không thể để cho Ưng Mẫn quái ác kia quay lại trên người cô.
“Em còn có thể... tốt sao?” Ưng Mẫn chua xót cười.
Hai nhân cách của cô rất nghiêm trọng, nhân cách kia thường không mời mà tự đến.
“Anh sẽ mời bác sĩ tâm thần tốt nhất chữa khỏi cho em.”
Ưng Mẫn cười chua xót: “Cố Mạc, không cần lãng phí... thời gian nữa... em có cách... để cho cô ta... vĩnh viễn biến mất ở đây... anh và Tiếu Nhiễm... sống...”
“Yên tâm... em không phải là cô ta...” Ưng Mẫn cười lắc đầu.
“Ngủ đi.” Cố Mạc đắp kín chăn cho cô.
Ưng Mẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Sau khi cô ngủ say, Cố mạc đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
“Smith, giúp toi liên hệ với bác sĩ tâm thần tốt nhất...”
Ưng Mẫn nghe Cố mạc nói, đầu đau như muốn nứt ra.”
Một nhân cách kia của cô vì thế mà lại muốn đi ra.
“Không!” Ưng Mẫn xoạt qua chai nước trên đầu, nhìn máu chảy ra từ dịch quản, chua xót cười: “Tôi sẽ không... lại để cô... xuất hiện... hại người...”
Nói xong, Ưng Mẫn lại nhắm mắt lại.
Cố Mạc trở lại phòng bệnh, nhìn thấy máu tươi đầy trên mặt đất.
Anh kinh ngạc tiến lên, nhổ kim tiêm trên mu bàn tay cô, bi thống nói: “Ưng Mẫn, vì sao em lại ngốc như thế?”
Thân thể cô lạnh dần, khóe môi đọng lại nụ cười thảm thiết.
Vừa vặn một ngày, Ưng Mẫn đi qua quỷ môn quan hai lần.
Bây giờ, anh không thể cứu cô về được nữa.
Nhìn thấy cô được các bác sĩ dùng khăn trắng che mặt, anh tràn ngập tự trách.
Bác trai Ưng nhận được điện thoại của Cố Mạc, sau khi kết thúc hội nghị ở thành phố B liền bay trở về, chỉ nhìn thấy thi thể cứng ngắc của con gái.
“Bác trai, thực xin lối, cháu không giữ được cô ấy.” Cố Mạc tự trách nhìn lại bác trai: “Cháu hữa sẽ chữa khỏi cho cô ấy, cô ấy lại luẩn quẩn trong lòng, lại lựa chọn tự sát. Cô ấy quá u mê, cháu ra ngoài liên hệ bác sĩ cho cô ấy, cô ấy lại lấy kiêm tiêm đâm vào tay. Chờ khi cháu phát hiện ra, máu đã chảy hết.”
Bác trai ưng đỡ tường đi đến bên giường, âm thanh khàn khàn nói: “Không trách cháu, với tính cách của nó, bác biết sớm muộn gì cũng có chuyện như thế.”
Thời gian không tới hai tháng, ông mất đi hai người thân.