Cố Mạc cầm microphone, tràn ngập ưu thương nhìn Tiếu Nhiễm, dùng giọng nói khàn khàn hát lên những lời anh muốn nói từ tận đáy lòng.
Tiếu Nhiễm né tránh tầm mắt của Cố Mạc, coi như không nghe thấy những lời anh đang hát.
Đây là lần đầu tiên anh hát trước mặt cô, tuy ngũ âm không được đầy đủ, giọng hát vẫn như cũ khó nghe, nhưng trong lời hát mang theo cả tình cảm của anh, mỗi một câu đều khiến cô muốn khóc.
"Nếu còn không có quá muộn, chúng ta có thể lần nữa quay về bên nhau không?
Nếu em cũng đau khổ giống như anh, chúng ta lại có thể sánh bước bên nhau được không?
Lúc ở bên cạnh nhau, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Cố Mạc hát đến đây, giọng hát cũng đã nghẹn ngào, rốt cuộc cũng hát không nổi, hốc mắt ẩm ướt nhìn Tiếu Nhiễm.
Cô cùng anh, nước mắt cũng đã đọng lại nặng trĩu trên hai hàng mi.
Cố Nhiên chịu không nổi tình cảnh sầu não này, liền tiến lên kéo Cố Mạc đến trước mặt Tiếu Nhiễm, trịnh trọng nói: "Chị dâu nhỏ, xin chị, chị hãy chấp nhận anh ấy đi?"
Tiếu Nhiễm không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt đẫm lệ nhìn Cố Mạc.
Tiếu Nhiễm ngồi ở đầu bên kia, vị trí cách xa Cố Mạc nhất, cắn chặt đôi môi.
Vương Giai Tuệ cầm lấy microphone, nói với Cố Nhiên: "Bác sĩ Mông Cổ, giúp em chọn bài hát."
"Được!" Cố Nhiên biết Vương Giai Tuệ muốn làm nóng lại không khí nên anh liền vui vẻ đồng ý, chọn bài Vương Lực Hoành hát.
"Không cần chỉ làm khách qua đường,
Lưu lại một lời ca trong sinh mệnh của anh,
Bất luận kết quả có như thế nào."
Hai người hát vô cùng ăn ý, thanh âm động lòng người bay vào trong tai Tiếu Nhiễm, để cho lòng cô càng thêm ê ẩm, bị ca từ này lay động.
Cô cùng Cố Mạc có còn thuộc về nhau sao?
Cô không phải là duy nhất trong anh!
Cô sẽ ghen tỵ!
Có lẽ cô đã được định chỉ có thể trở thành khách qua đường trong cuộc đời của anh thôi.
Không trở lại được nữa rồi!
Cố Mạc chỉ hát mỗi bài《IFYOU》, sau đó liền làm tổ ở trong góc uống rượu.
Cố Nhiên cùng Vương Giai Tuệ đối với cố chấp của Tiếu Nhiễm liền liên tục tặc lưỡi.
Cố Nhiên cấp cho Vương Giai Tuệ một ánh mắt thấu hiểu, sau đó ngồi vào bên cạnh Cố Mạc, không kềm chế được cười nói: "Anh cả, em bồi anh. Hôm nay hai ta không say không về!"
Vương Giai Tuệ cũng giơ chai bia lên, nói với Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, tớ cùng bác sĩ Mông cổ có thể đi đến được ngày hôm nay đều nhờ có cậu. Tớ kính cậu một ly."
Cố Nhiên nghe thấy lời Vương Giai Tuệ nói, cũng cười phụ họa theo: "Hạt Tiêu Nhỏ nói không sai. Không có chị dâu nhỏ hỗ trợ, anh hiện tại chắc còn gấp đến độ vò đầu bứt tai. Chi dâu nhỏ, cùng cạn ly nào!"
Cố Mạc nhìn ba người liếc mắt một cái, xoay đầu, nặng nề tiếp tục uống rượu của anh.
Tiếu Nhiễm thịnh tình không thể chối từ, đành phải cầm lấy một chai bia: "Không cần cảm ơn tớ. Hai người là hữu tình tương duyệt, tớ cũng không giúp được cái gì."
"Cạn ly!" Vương Giai Tuệ đụng chai bia trong tay mình với trong tay Tiếu Nhiễm, hào sảng nói.
Thấy Vương Giai Tuệ một ngụm hô, Tiếu Nhiễm xấu hổ cự tuyệt, chỉ có thể uống ở trong ly.
Một ly hạ xuống, Tiếu Nhiễm liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cô nằm úp sấp ở trên bàn, nói với Giai Tuệ: "Các người... Cứ tiếp tục... Tớ... Ngủ một lát..."
Cố Mạc thấy thế, khẩn trương cởi áo khoác choàng lên người Tiếu Nhiễm, cấp cho Cố Nhiên một ánh mắt bất mãn.
"Em còn không phải là vì anh sao?" Cố Nhiên dụng khẩu ngữ giải thích.
Cố Mạc lắc lắc đầu.
Kỹ xảo của Cố Nhiên này cũng không lừa được anh.
Anh đã quên anh cả tửu lượng ngàn chén không say.
Cho dù có say, cũng chỉ có thể là vì anh ấy không muốn thanh tỉnh mà thôi.
"Anh cả, em uống có chút nhiều. Em giúp hai người tìm một cái taxi." Cố Nhiên nói xong, tiện lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào phần mềm nào đấy.