Sau khi chia tay với bọn Cố Nhiên, Cố Mạc cũng chưa về nhà lập tức mà đưa cô đi trung tâm thương mại.
“Cố Mạc, em nhiều quần áo rồi.” Tiếu nhiễm đứng ở cửa, nói.
“Thành phố B rất lạnh. Quần áo trước kia của em đều cũ cả rồi.” Cố Mạc bá đạo ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, đi vào trong quầy.
Quản lý vừa thấy anh đến, lập tức cười đón nhận: “Hôm nay Cố tổng có rảnh tới? Chúng tôi vừa mới có bộ sưu tập mới, hợp với bạn gái của anh.”
“Đây là vợ tôi.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Hóa ra đây là phu nhân Cố.” Đối phương lập tức nhớ tới tin tức hai ngày qua: “Người thật còn đẹp hơn trong hình.”
“Cảm ơn.” Tiếu Nhiễm thẹn thùng gật đầu.
Quản lí để cho hai người tiến vào trong phòng VIP, lập tức kêu người đem toàn bộ sản phẩm mới đi qua.
Sau khi Cố Mạc kiên trì, Tiếu Nhiễm đành phải thay từng bộ một.
Không có thứ em thích, không mua nữa.” Tiếu Nhiễm trở lại bên cạnh Cố mạc, lắc đầu.
Cô trải qua một đoạn thời gian khổ cực, không muốn lại làm một thiên kim tiểu thư bốc đồng nữa. Những thứ quần á này mỗi chiếc đều bằng tiền lương cả năm của một công nhân bình thường.
“Em thích.” Cố Mạc đưa thẻ cho trưởng quầy: “Toàn bộ gói hết lại.”
“Cố Mạc nhiều lắm, em mặc không hết.” Tiếu Nhiễm lập tức túm chặt tay cầm ví của anh, nghĩ muốn ngăn cản anh. Cô chỉ chọn hai chiếc: “Hai chiếc này là đủ rồi.”
“Đóng gói toàn bộ lại.” Cố Mạc đẩy tay cô ra, nói.
“Cố Mạc, anh không nghe lời em nói à.” Tiếu Nhiễm chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
“Nghe. Nhưng chuyện này em phỉa nghe lời của anh. Anh hi vọng vợ anh bất kể lúc nào cũng là đẹp nhất.” Cố Mạc kéo tay Tiếu Nhiễm ra, vây cô vào trong ngực dỗ dành nói.
Cố Mạc nói khiến cô có chút cảm động: “Được rồi, hôm nay liền nghe lời anh, lần sau không được viện lý lẽ này nữa?”