“Cuối năm GX lại chia hoa hồng. em vẫn nghĩ là tập đoàn Bằng Trình không có gì sao.” Cố Mạc muốn khuyên Tiếu Nhiễm đánh mất ý nghĩ đi làm thuê.
Anh lo lắng, cũng không nỡ để cô ra ngoài làm thuê.
Nếu như cô ở bên ngoài bị ủy khuất, anh sẽ đau lòng.
“Thuốc của Taajo đoàn Bằng TRình còn nợ anh mười triệu. Trước khi chưa trả được chỗ tiền đầu tư ấy, em sẽ không lấy lại một chút tiền hoa hồng.” Tiếu Nhiễm thật sự nói.
“Đó là công ty đầu tue, chia hoa hồng cho em không vấn đề gì.
“Em không muốn nợ anh.” Tiếu Nhiễm không còn giống như đứa bé, vô cùng bình tĩnh, kiên trì.
Cố Mạc dựa vào bàn ăn, trừng mắt nhìn cô.
Cô nói không muốn thiếu anh, đây là đang phân chia ranh giới với anh sao?
“Anh là chồng em!” Trong âm thanh của anh có lộ ra bất mãn.
“Chồng trước!” Tiếu Nhiễm cười nói xong, cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu ăn mỳ, hoàn toàn không coi sự bất mãn của anh là quan trọng.
Cố Mạc bới tóc, vò tóc, buồn bực vô cùng.
“Mỳ thịt bò rất ngon, anh không ăn à?” Tiếu Nhiễm cười ngẩng đầu.
“Anh sẽ bảo Trịnh Húc mau chóng nộp lên mẫu công ty mười triệu lợi nhauanj. Đến lúc đó, em không thể từ chối.” Cố Mạc lạnh lùng ngồi xuống đối diện Tiếu Nhiễm, buồn bực năn nỉ.
Hôn nhân của hai bên, phải ngang hàng mới có thể lâu dài.
“GX có chi nhánh ở Bắc Kinh, anh bố trí công việc cho em.” CỐ mẠC thỏa hiệp.
“Không cần, làm thêm là chuyện vui vẻ, anh không cần nhúng tay vào.” Tiếu Nhiễm cười từ chối: “Em và Giai Tuệ đã thương lượng xong, đến lúc đó cùng đi làm thêm, kiếm tiền xong đi sống phóng túng.”
“Đều là làm thêm, vì sao không thể làm ở GX.?” CỐ mẠC bất đắc dĩ nhìn cô.
“Chắc chắn anh sẽ bố trí công việc thoải mái cho em. Em không cần làm hoa.” Tiếu Nhiễm cười khẽ: “Anh không cần phá hoại thể nghiệm lạc thú sinh hoạt của em.”
Cố Mạc không còn cách nào, chỉ có thể ngậm miệng.
Sau một lúc lâu, anh mới lẩm bẩm nói: “Khóc nhè thì đừng nói với anh.”
“Anh làm trò đả kích em làm thêm thì có.” Tiếu Nhiễm khờ dại cười nói.
Nhìn cô ngây thơ tươi cười, Cố Mạc không biết nói gì cho phải.
Thật muốn ôm cô giữ ở bên người, không cho cô đi ra ngoài xã hội phức tạp, nhân tính đáng ghê tởm.
Làm thêm cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Em đã là người lớn rồi, anh không cần lo lắng như thế.” Tiếu Nhiễm đi tới ngồi vào trong lòng Cố Mạc, ôm cổ anh nói.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, cô cảm động. nhưng là phần cảm động này không đủ để cô đánh mất ý nghĩ tự lập cánh sinh.
Không trải qua khó khăn, không có cách nào trưởng thành.
Cô muốn làm một người thành thục, đủ để xứng đôi với anh.
Không muốn bị người khác nói là ngây thơ.
Cô biết chính mình không hoàn mỹ, tùy hứng, được nuông chiều từ bé, cho nên cô càng khao khát được trưởng thành.
Cố Mạc im lặng ôm sát cô, gác mặt vào cổ cô, sau một lúc lâu không nói chuyện.
“Em biết anh tốt với em, biết anh muốn bảo vệ em. Nhưng là Cố Mạc, em đã là người lớn, không thể vẫn được bảo vệ, em không thể bị ngốt mãi trong tháp ngà không biết người ta khó khăn thế nào. Anh buông tay để cho em đi thật sự sống một lần, không được sao?” Tiếu Nhiễm nâng mặt anh lên, thật sự nhìn anh.
“Bị người khác bắt nạt thì làm sa bây giờ?” Cố Mạc khàn khàn hỏi,
“Điện thoại kể khổ với anh, có thể chứ?” Tiếu Nhiễm nghĩ ngợi, cười khẽ nói.,
“Không phải em muốn trưởng thành sao, đây là em đang hành hạ anh, để cho anh đau lòng.” Cố Mạc khàn khàn nói.
“Chim nhỏ thì sẽ rời tổ, em mệt mỏi sẽ trở về.” Tiếu Nhiễm hôn lên môi anh, cười dỗ dành nói: “Cười một cái.”