Có lẽ là do kem chống nắng mà Cố Mạc chuẩn bị cho cô quá tốt, cũng có lẽ là do làn da của Tiếu Nhiễm rất đẹp, không dễ bị bắt nắng, sau vài ngày tập quân sự mặt người khác đều đen sạm lại, còn cô vẫn trắng đẹp như ngọc, không hề bị cháy nắng.
Đới Lệ Lệ nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang bôi kem chống nắng trong phòng, liền đi tới hỏi: ”Tiếu Nhiễm, cậu dùng hiệu gì vậy?”
“XXX” Tiếu Nhiễm đưa lọ kem chống nắng qua.
“Nhãn hiệu này phải hai trăm tệ. Cậu thật chịu chơi.” Giang Nhiêu đoạt lấy lọ kem trên tay cô, “Liệu có hiệu quả như trên quảng cáo không?”
“Tớ cũng không rõ. Các cậu dùng thử xem.” Tiếu Nhiễm lập tức vô tư nói.
“Đồ đắt tiền như vậy. Cậu không tiếc sao?” Giang Nhiêu không tin nhìn Tiếu Nhiễm.
“Không đắt đến mức đó chứ?” Tiếu Nhiễm lúng túng nói.
Cô thực sự không muốn nói cho đối phương, đây là Cố Mạc mua cho cô từ một thương hiệu dưỡng da giá cả rất phải chăng, nhưng hiệu quả thật sự rất được, nên anh mới mua một lọ từ tận châu Âu về cho cô.
“Là hàng nước X?” Đới Lệ Lệ lạnh lùng nở nụ cười, “Đúng là không yêu nước.”
Tô Nam lập tức nói: ”Đừng mang cái lý lẽ ấy ra đây, chẳng qua chỉ là một lọ kem chống nắng, liên quan gì đến yêu nước hay không. Dùng tốt là được rồi.”
Nói xong, Tô Nam liền đoạt lại lo kem trong tay Giang Nhiêu, “Tớ phải thử xem kem chống nắng này có hiểu quả hơn của tớ không.”
“Chắc là có…Là họ hàng của tớ mua hộ.” Tiếu Nhiễm cười xấu hổ.
“Mấy cậu không biết là phải tẩy chay hàng X à?”Đới Lệ Lê khinh miệt hừ một tiếng.
“Cậu đừng có mà không ăn được quả nho thì đổ cho nó chua. Cầm lấy!” Tô Nam đút lọ kem vào tay Lệ Lệ, “Tớ mượn hoa hiến Phật.”
“Ai thèm hàng X chứ!” Đới Lệ Lê lạnh tanh nói xong, liền đi ra khỏi phòng.
“Cái gì mà yêu nước, rõ ràng là ghen tị nổ mắt! 4 người chúng ta đều bôi kem chống nắng, chỉ có mỗi Tiếu Nhiễm là không bị đen” Tô Nam bĩu môi.
“Dù sao vẫn phải tẩy chay hàng X.” Giang Nhiêu nói xong, cũng xoay người rời đi.
Tiếu Nhiễm khổ sở cắn môi.
Cô không hề nghĩ đến vấn đề này.
Dùng một lo kem chống nắng cũng liền quan đến việc yêu nước.
“Tiếu Nhiễm, cậu đừng để trong lòng.” Tô Nam trả lại lọ kem cho Tiếu Nhiễm, nhiệt tình an ủi cô.
“Tô Nam, là tớ không đúng.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền nhảy lên giường, vùi mặt vào gối khóc.
“Không phải chỉ là một lọ kem chống nắng thôi sao? Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Tô Nam vội vàng đi tớ vỗ lưng cô dỗ dành nói.
“Được. Nhưng cậu đừng khổ sở quá. Đới Lệ Lệ kia tính tình như vậy là ỷ vào là con gái của cục trưởng.”
“Là tớ không nên dùng hàng nước X. Cậu ném nó đi hộ tớ.” Tiếu Nhiễm khổ sở nói.
“Ném đi? Vậy thì còn không bằng cậu tặng cho tớ.” Tô Nam không có nghe Tiếu Nhiễm nói, an ủi cô vài câu rồi rời khỏi ký túc xá.
Gần 10h, Cố Mạc gọi điện đến.
“Nha đầu, nghe nói em xin nghỉ phép. Cơ thể không thoải mái sao?” Cố Mạc lo lắng hỏi.
“Làm sao anh biết?” Tiếu Nhiễm lau nước mắt, ôm đầu gối hỏi.
“Nghe giáo viên của em nói.”
“Ừm.” Tiếu Nhiễm không có tâm trạng nói đùa với Cố Mạc, trầm giọng nói.
“Làm sao vậy?” Cố Mạc hoài nghi hỏi.
“Anh mua kem chống nắng của nước X cho em. Bọn họ nói em không yêu nước.” Tiếu Nhiễm tủi thân khóc thành tiếng.
“Tại anh không cẩn thận.” Cố Mạc tự trách nói, “Là em nói muốn giản dị một chút nên anh không dám mua loại đắt tiền. Em vứt lọ đó đi, anh mua cho em lọ mới.”