Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 150: Thiếu dưỡng khí



Editor: Quỷ Quỷ

Tiếu Nhiễm nhận lấy cặp lồng cơm, cười nói:”Cảm ơn lớp trưởng, đều là thứ tớ thích ăn.”

“Tớ ngay cả việc cậu có bao nhiêu cái răng sâu cũng biết.” Ninh Hạo nửa đùa nửa thật nói.

“Tớ ở trước mặt cậu giống như không có bí mật.” Tiếu Nhiễm cắn môi, nói xa xôi.

“Có.” Ninh Hạo thản nhiên nhìn Tiếu Nhiễm. “Tớ sao biết được cậu đang xảy ra chuyện gì, biết cậu thích ăn gì thích loại nhạc vào đều chỉ là bề ngoài. Tớ muốn đi vào trong lòng cậu. Tiếu Nhiễm, cậu đang có tâm sự.”

Tiếu Nhiễm nghe xong, liền lâm vào trầm mặc.

Ninh Hạo thực sự hiểu cô rất rõ.

“Không thể nói cho tớ biết sao?” Ninh hạo nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm.

“Cơm nguội rồi. Mau ăn đi.” Tiếu Nhiễm cầm lấy thìa, cúi đầu ăn cơm. Bí mật giữa cô và Cố Mạc không thể nói ra, đau khổ cô đều phải nhận lấy. Ai bảo cô chính là đầu sỏ hủy diệt hạnh phúc của anh?

Ánh mắt xinh đẹp của Ninh Hạo có chút mất mát, anh cắn môi, tâm trạng cũng trở nên trầm mặc. Anh cố gắng xem nhẹ việc cô đã lập gia đình, nhưng sự thật vẫn làm anh kích động. Anh ghen tị với Cố Mạc.

“Lớp trưởng, cậu có bao giờ cảm thấy ngực bí bức, muốn thở cũng không thông không?” Tiếu Nhiễm đột nhiên cúi đầu, mở miệng.

“Có.” Ninh Hạo gật đầu nhẹ nhàng. Từ khi biết cô gả cho Cố Mạc, lồng ngực anh như bị một tảng đá bằng đồng đè lên, chìm xuống không thở nổi.

“Tớ ăn no rồi!” Tiếu Nhiễm đột nhiên cầm cặp lồng cơm đứng lên, đi đến thùng rác bỏ đi hết phần cơm mà cô mới chỉ ăn có vài miếng.

Ninh Hạo đau lòng nhìn Tiếu Nhiễm. Cố Mạc kia nếu thực lòng để ý đến Tiếu Nhiễm, sao lại để cho cô tủi thân?

“Lớp trưởng, tớ về lớp trước.” Tiếu Nhiễm nhìn Ninh Hạo còn chưa động vào cặp lồng cơm, cứng rắn nở nụ cười thật tươi.

Ninh Hạo gật gật đầu, không nói gì, nhìn theo Tiếu Nhiễm rời đi, bàn tay cầm thìa trở nên trắng bệch. Trước kia chuyện gì Tiếu Nhiễm cũng chia sẻ với anh. Giờ đây bí mật của cô càng ngày càng nhiều, làm cho anh cảm giác khoảng cách với cô càng ngày càng xa, xa đến nỗi làm anh khủng hoảng. Nguồn: thichdoctruyen.com

Anh sợ, sợ không đợi được cô.

“Lớp trưởng, sao cậu lại ngồi đây ăn cơm?”Hạ Minh Minh bưng một cái cặp lồng cơm ngồi cạnh Ninh Hạo, nhìn đối phương tràn ngập quyến luyến.

Ninh Hạo nhíu mi một chút, chỉ “Ừ” một tiếng, liền đứng dậy rời đi, làm Hạ Minh Minh xấu hổ đứng tại chỗ.

“Lớp trưởng, Tiếu Nhiễm đã kết hôn rồi, tốt nhất cậu hãy duy trì khoảng cách với cô ấy.” Hạ Minh Minh oán hận trừng mắt nhìn Ninh Hạo, lời nói sắc bén cảnh cáo.

Ninh Hạo đột nhiên phẫn nộ ném cặp lồng cơm về phía trước, lạnh lùng nói:”Hạ Minh Minh, chuyện không liên quan đến cậu thì đừng có quản! Còn nửa, trông nom cái miệng của cậu cho tốt! Nếu có lời đồn đãi nhảm nhí gây bất lợi cho Tiếu Nhiễm truyền ra ngoài, tôi sẽ không buông tha cho cậu!”

Nói xong, Trữ Hạo liền rảo bước đi xa.

Hạ Minh Minh cắn môi sững sờ.

Tiếu Nhiễm làm sao lại có mị lực lớn như vậy?

Cô phát hiện ra bạn học xung quanh đang xì xào bán tán, nhìn cô như nhìn con khỉ trong rừng bách thú, liền xấu hổ chạy đi mất.

Tiếu Nhiễm cũng không ngay lập tức trở lại phòng học, mà lại tìm một góc không có người, tịch mịch ngồi xuống. Cô vừa mới hỏi Ninh Hạo có trải qua cảm giác hít thở không thông hay không, đó là vì hiện tại cô cảm thấy tức ngực buồn bực. Hôn nhân không có tình yêu giống như hô hập thiếu đi dưỡng khí, tuyệt vọng không thở nổi.

Thời điểm Ninh Hạo tìm thấy Tiếu Nhiễm, đã nhìn thấy cô khóe mắt đong đầy nước mắt, đau lòng không hiểu. Anh đứng ở đó không lại gần. Nỗi đau của cô không muốn nói cho anh biết, anh có tư cách quan tâm sao?

Hai người ở hai nơi đều thương tâm, trái tim đau đớn.