“Không được lắm miệng.” Tiếu Nhiễm khí phách uy hiếp.
“Cậu cin mình đi.” Giai Tuệ cười nhíu mày.
Nam Tây xuất hiện không phải là chuyện xấu, cô biết Tiếu Nhiễm sẽ không thay đổi trái tim, để cho Nam Tây kích thích hai người họ, nói không chừng ngày mai liền đến cục dân chính phục hôn rồi.
Tiếu Nhiễm không cam lòng trừng mắt nhìn Giai Tuệ: “Cậu thực sự là càng ngày càng cùng một tổ quốc với anh Cố Nhiên?”
“Đó là đương nhiên.” Giai Tuệ nói.
...
“Nhanh như vậy đã có người theo đuổi rồi sao?” Cố Mạc ngồi ở văn phòng, vừa xem văn kiện vừa nghe điện thoại.
“Đúng ạ, anh cả, có cảm giác được nguy cơ chút nào không?” Giai Tuệ nghịch ngợm cười nói.
“Có chút.” Cố Mạc nhàn nhạt cười.
“Vậy thì nhanh nghĩ cách theo đuổi Tiếu Nhiễm đi, anh cả, em chờ tin tức tốt của anh.” Giai Tuệ cười nói.
Anh biết coi như cô đẹp như thế, chắc sẽ bị nhiều người chú ý, không nghĩ tới chỉ vài ngày đã có người theo đuổi.
Anh còn làm chưa đủ rõ ràng?
Vậy mã không biết cô còn là vợ trong mắt anh.
Anh bấm một số điện thoại: “Mua giúp tôi bó hoa... ”
...
Hoa tươi rất nhanh được chuyển đến.
Tiếu Nhiễm ôm hoa tươi, nghiến răng nghiến lợi.
Đây là Cố mạc có bao nhiêu hi vọng cô bị người khác chú ý.
“Có người đưa hoa?” Đái Lệ Lệ chua chát đi qua bên người cô.
Giang Nhiêu cúi xuống giường, nhìn hoa trong tay cô: “Nam Tây đưa?”
“Không.” Tiếu Nhiễm lập tức phủ nhận.
Cô cũng không muốn để người khác hiểu lầm mình có quan hệ gì với Nam Tây.
“giá thị trường không tồi.” Đái Lệ Lệ cao ngạo hừ một tiếng.
“Là Mình... anh cả mình đưa.” Tiếu Nhiễm cắn chặt gốc răng.
Cố Mạc chết tiệt, đưa một bó hoa tươi đắt như thế, là muốn để người khác ghen tỵ với cô sao?
“Anh cả?” Đái Lệ Lệ hừ một tiếng: “Anh cả đưa hoa tươi cho em gái?”
“Không pahir ruột thịt, vì sao không thể.” Tiếu Nhiễm lạnh mặt, không cao hứng nhìn thoáng qua Đái Lệ Lệ.
“Cậu rất lợi hại? Đặt lên người anh có tiền.” Đái Lệ Lệ thẹn quá hóa giận, vô tình châm chọc Tiếu Nhiễm.
“Người ta là thân thích, không cần phải bám đi.” Tô Nam không nhìn được, nói chuyện thay Tiếu Nhiễm.
“Làm sao cậu biết, cậu thấy rồi hả?” Đái Lệ Lệ bất mãn trừng Tô Nam.
Tô Nam lộ ra vẻ cười đắc ý: “Tôi không thấy, nhưng tôi biết anh cả người ta có bao nhiêu đau đớn cho Tiếu Nhiễm. Mấy ngàn vạn quà sinh nhật đều không nháy mắt.”
“Tô Nam.” Tiếu Nhiễm lập tức túm chặt Tô Nam, nghĩ muốn ngăn cản cô, nhưng vẫn không kịp.
Đái Lệ Lệ chỉ còn nước trợn mắt há hốc mồm ghen tỵ.
“Tiếu Nhiễm, cậu cũng đừng vì những thứ hưởng thụ vật chất này mà bán đứng bản thân.” Đái Lệ Lệ ngập giọng mỉa mai hừ một tiếng.
“Thực sự không phải như cậu nghĩ.” Tiếu Nhiễm vội vàng giải thích.
Xem thế này hiểu lầm lại lớn hơn nữa rồi.
Cô lập tức sẽ trở thành nữ sinh hám giàu của đại học Q.
“Tiếu nhiễm, cậu xác định cậu không phải vợ của giáo sư Cố?” Giang Nhiêu cực kỳ có tâm cơ nhìn Tiếu nHiễm.
“Cái đó... mình đi vệ sinh... ” Tiếu nHiễm ha ha nở nụ cười hai tiếng, vứt hoa tươi lên giường, cầm lấy điện thoại chạy ra ngoài.