Tô Nam thấy Tiếu Nhiễm trở về, lập tức ngẩng đầu, quan tâm hỏi han: “Tiếu Nhiễm hai ngày này cậu thần thần bí bí chạy ra ngoài làm gì thế?”
Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trên bàn học Tô Nam, hếch miệng nhỏ lên: “Nam Nam, cậu đừng giận mình, không phải mình cố ý không nói cho cậu, là sợ anh ấy biết.”
Tô Nam bĩu môi: “Biết cái gì?”
Tiếu Nhiễm nhỏ giọng nói: “Mình và Giai Tuệ đi làm thêm ở KFC.”
“Cậu đi làm thêm>? Chồng trước có biết không?” Tô Nam trừng to mắt.
Tiếu Nhiễm lập tức che miệng Tô Nam: “Nói nhỏ chút.”
“Anh ấy còn chưa biết?”
Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, kéo ghế ngồi xuống: “Anh ấy mà biết thì đã đến rồi. Chắc là được một tuần sẽ bay qua đánh mông mình.”
“Xứng đáng!” Tô Nam cười nói: “Cậu như thế mà đi làm thuê mới là lạ.”
Đái Lệ Lệ tắm rửa xong trở lại ký túc xác, nghe được Tô Nam nói liền quái dị nhìn qua Tiếu Nhiễm.
“Lỗ hổng gì?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt: “Hiện giờ mình và anh ấy không liên quan.”
“Bịt tay trộm chuông.” Tô Nam lắc đầu.
“tô Nam, anh ấy biết rồi, mình làm sao bây giờ?” Tiếu Nhiễm tiến lên ôm cổ Tô Nam, bất lực hỏi han.
“Chuẩn bị tốt roi da, nến, thẻ trúc, chờ bị phạt đi.” Tô Nam nửa đùa nửa thật nói.
“Tô Nam, cậu quả thực ngoan độc hơn cả anh ấy.” Tiếu Nhiễm u oán chu miệng nhỏ, nắm chặt cổ Tô Nam.
“Cô gái, cổ tôi cũng không thể cột dây.”
“Không muốn rồi.” Tiếu Nhiễm buông Tô Nam ra, ngồi trở lại bàn học, bắt đầu lật xem tài liệu.
Đái Lệ Lệ ghen tỵ nhìn Tiếu Nhiễm: “Tiếu nHiễm, cậu làm thêm làm gì? Một bộ quần áo của cậu phải tiêu hết tiền lương một năm của công nhân bình thường.
“Tôi cũng muốn tay làm hàm nhai không được sao?” Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười.
“Chồng trước của cậu có tiền như thế, vốn không quan trọng, đừng làm cho người ta nói cậu già mồm cãi láo.” Đái Lệ Lệ chanh chua nói.
“Mình.” Tiếu Nhiễm há miệng thở dốc.
Cô làm thêm, liên quan gì đến già mồm cãi láo.
“Không cần quan tâm cô ta.” Tô Nam nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lại không ăn được nho cứng thì ăn nho chua.”
Tiếu nhiễm lập tức thoải mái nở nụ cười.
Ai bảo cô ta có thể khiến người khác ghen tỵ?
Vốn dĩ muốn khiêm tốn, kết quả chẳng những khiêm tốn không nổi, cao hơn nữa.
Tất cả hệ lâm sàng, không, tất cả đại học Q, chỉ sợ ai cũng biết bạn trai cô rất có tiền, còn có em rể là thị trưởng.
Ban đầu còn có mấy người nam sinh nóng lòng muốn thử cô, kết quả sau khi vợ chồng Cố Tương và Tần Viễn Chu đến đây, không còn ai dám theo đuổi cô nữa. Thế nhưng đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, đỡ phải tốn tâm tư suy nghĩ từ chối thế nào mà không đả thương tự tôn của người ta.
Trái lại rơi vào thoải mái quá.
Cố Mạc, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Thân phận vợ của giáo sư Cố của cô chỉ sợ người khác đã biết.
Cho nên duyên hoa đào của cô vừa mới khai mới đã bị ép chung kết rồi.
Cố Mạc hồ ly này.
Nếu Giang Nhiêu đã đoán được thân phận của cô, nhiều lần nhìn anh mắt của cô ta là do dị thật sự.
Bí mật này cô còn có thể giữ đến bao giờ?
Thật sự là bịt tay trộm chuông đi?
Người khác đều đã đoán được, cô cho rằng chính mình giữ là làm tốt.
Không nghĩ nữa.
Cô nhanh chóng lấy bài tập ra làm.
Cô là muốn trở thành nữ bác sĩ tài giỏi nên mới chạy đến đại học Q. Không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Lật xem tài liệu hồi lâu, mãi đến hai giờ đêm cô mới ngáp ngủ lên giường.
Tiến vào giấc mơ, không bao lâu, liền thấy Cố Mạc cầm roi da đi về phía cô.