Cố Mạc buồn bực trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm: “Chỉ cần em gật đầu, ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký.”
“Ngày mai là chủ nhật, chú ơi, cục dân chính không làm việc.” Tiếu Nhiễm cười ôm lấy cổ anh.
“Vậy thì hôm sau.” Cố Mạc ấm tức hừ ra được bốn chữ từ kẽ răng.
“Ngày hôm sau em đi học.” Tiếu Nhiễm bướng bỉnh nói.
Cố Mạc không cóa cách nào với cô.
“Tiếu Nhiễm, cậu đừng chọc giận anh ấy nữa. Cuối tuần nghỉ một ngày làm, cậu trở về đi lấy giấy chứng nhận với anh ấy thôi.” Vương Giai Tuệ cười đề nghị.
Thấy Tiếu Nhiễm muốn làm cho Cố Mạc tức giận đến thổ huyết liền cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng đau lòng cho anh.
“Đợi đến lễ quốc khánh.” Tiếu Nhiễm cười ngã vào trong lòng Cố Mạc: “Cố mạc, không phải em không chịu đăng ký với anh, là ông trời không đồng ý.”
Cố Mạc đen mặt: “Anh hẳn không cướp em trở về.”
“Anh muốn để em bỏ học.” Tiếu Nhiễm lập tức ngồi thẳng người.
“Nếu anh có thể không cho em bị treo thì sao?” Cố Mạc sâu xa khó hiểu hỏi.
“Cũng không được.” Tiếu Nhiễm bá đạo từ chối.
Cố Mạc nhíu mày.
“Không vội một ngày hai ngày. Anh à, nghỉ đông trở về đăng ký cũng không sao, em không vội.” Cố Nhiên không kiềm chế được ôm Vương Giai Tuệ nói.
“Ai quan tâm anh có vội hay không?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
Sốt ruột đúng là anh của anh, hống theo cái gì
Anh không thể quên câu hứa hẹn kia với cô sao?
Trong quán bar, bốn người chàng chàng thiếp thiếp, người ngoài lại thương tâm rơi lệ.
Liêu Phàm nằm úp sấp trên tay lái, thương tâm khóc.
Là chính cô lựa chọn buông tay Cố Nhiên, cô nên nói được thì làm được. Nhưng sau khắc kia nhìn thấy anh, cô liền không khống chế được trái tim mình.
Hơn mười năm này, cô không có ngày nào quên anh.
Nhưng, cô đã đồng ý với Cố Mạc, cô nhất định phải rời xa Cố Nhiên.
Cô cho rằng chạy trốn tới ngoại thành phố B, là có thể không gặp được anh, không nghĩ đến còn có thể.
Vận mệnh trùng hợp cứ hung hăng hành hạ trái tim yếu ớt của cô.
Phải như thế nào mới có thể hoàn toàn dứt đi nỗi nhớ?
Khi điện thoại vang lên, cô vội vàng lau nước mắt, ngồi thẳng người.