Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1519



Liêu Phàm đi vào một quán rượu, thẳng đến quầy bar: “Tới một ly Zombie.”

Trong lòng buồn khổ, lại không có chỗ phát ra.

Cô không nghĩ qua là uống hơn.

“Lúc cô đã uống được mười ly, một bàn tay án trên ly rượu của cô.

“Cô gái, đủ rồi.”

“Anh là ai, dựa vào đâu quản tôi?” Liêu Phàm thống khổ híp mắt, đang say kháng nghị.

“Tôi sợ cô uống rượu, bị người đàn oog khác làm hư.” Người đàn ông lạnh lùng trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

“Người đàn ông khác? Chẳng lẽ anh không phải.” Liêu Phàm mơ màng ngây ngô cười.

“Xem ra say đến không hiểu biết rồi.” Người đàn ông lấy mắt kính đang đeo ra, ngồi bên cạnh cô, lấy ra thẻ căn cước quân nhân: “Tôi là Trần Lương. Giấy chứng nhận trên tay cô, nếu tôi lừa cô, cô có thể đi tố cáo tôi.”

“Đội trưởng?” Liêu Phàm dùng lực vỗ bả vai Trần Lương, ngốc hồ đồ cười nói: “Thực... không nhìn ra được.”

“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về?” Trần Lương thực sự nhìn Liêu Phàm.

Người phụ nữ này vừa vào, anh liền chú ý đến cô.

Trên người cô không nhiễm chút bụi bặm, thanh thuần giống như không thuộc về thế giới này.

Anh thực sợ cô bị người khác bắt nạt.

“Không có Cố Nhiên, đâu nào... cũng là một dạng.” Liêu Phàm dựa vào đầu vai Trần lương, mơ hồ tự lầm bầm.

“Cố Nhiên?” Trần Lương hơi hất mày.

Tên Cố Nhiên này thật sự là đường cái thối nát.

Đâu cũng có thể nghe thấy.

“Tôi muốn uống rượu!” Liêu Phàm túm lấy rượu trên quầy bar, uống một hơi cạn sạch: “Lại một ly nữa.”

Trần Lương lập tức đè tay Liêu Phàm lại, nói với Bartender: “Không cần.”

Trần Lương nói xong liền kéo cô đi ra khỏi quán bar.

“Anh làm gì thế? Tôi còn muốn uống rượu!” Liêu Phàm lảo đảo hỏi han.

“Đưa cô về nhà?” Trần Lương khiêng cô lên, đi ra bãi đỗ xa.

“Cướp... cứu...” Liêu Phàm nghĩ muốn hô cứu mạng, lại bởi vì trong bụng ghê tởm mà ói ra lưng anh.

Trần Lương rủa thầm ném cô vào trong Hummer, kéo áo sơ mi ném vào trong thùng rác.

“Thật xin lỗi.” Liêu Phàm tràn ngập xin lỗi nhìn Trần lUowng.

Đối phương vẫn còn có chứng nhận sĩ quan trên tay cô, chắc không phải là người xấu, cô lại ói ra người anh ta.

“Phụ nữ uống nhiều rượu như thế làm gì?” Trần Lương nhảy lên chỗ tay lái, lạnh lùng nhìn cô một cái: “Địa chỉ.”

“Tôi... không... về nhà.” Tuy Liêu Phàm uống rượu nhưng thái độ lại kiên quyết.

“Bị bạn trai từ bỏ?” Trần Lương thẳng thắn hỏi han.

“Là tôi... từ bỏ anh ấy!” Đột nhiên Liên Phàm thần kinh nỏ nụ cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.

Không hiểu soa Trần Lương lại thấy đau lòng: “Có thể nói cho tôi biết, phát hết ra thì hết đau khổ.”

“Đã từng... có một cô gái, yêu một... chàng trai, nhưng là... có một ngày mẹ của cô gái... tự sát,... kích nổ...” Liêu Phàm cuộn hai chân lên, có lẽ là gió thổi, hoặc là hồi ức bị mở ra, cô thanh tỉnh không ít: “Cô ấy vì sinh tồn mà buông bỏ lại tình yêu, cô ấy không đáng thương cảm.”

Trần Lương lấy khăn tay trong túi áo ra đưa tới: “Hai người chỉ là vô duyên.”

Liêu Phàm tiếp nhận khăn tay, nói cảm ơn.

“Vận mệnh có nhiều bất đắc dĩ.” Trần Lương chua xót nở nụ cười: “Tôi cũng từng yêu một cô gái, cô ấy cực kỳ đặc biệt, không dịu dàng như những cô gái bình thường, cực kỳ độc lập, rất có tư tưởng, nhưng tôi hiểu rõ khi mình có tình cảm với cô ấy, cô ấy và anh em tốt nhất của tôi đã yêu nhau rồi. Tôi ngay cả cơ hội để thổ lộ cũng không có.”

“Hóa ra... ai c ũng có chuyện cũ.” Liêu Phàm nhìn thoáng qua Trần Lương, nhẹ nhàng thở dài.

Trần Lương lâm vào trong im lặng.

Anh bỏ lỡ Cố Lương, dường như muốn bỏ qua Tiếu Nhiễm.

Nghe Viễn Chu nói, Cố Mạc cùng với vợ trước rất tốt.

“Địa chỉ?” Lái xe, Trần Lương nghiêng đầu sang nhìn cô, thấy cô đã nhắm mắt lại.

Anh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô.