Tiếu Nhiễm ngồi trong ghế tựa, nhàm chán lật chuyển toàn bộ sách trên bàn anh.
Đột nhiên phát hiện có một đống đồ ăn vặt trên bàn, Tiếu Nhiễm cui vẻ nở nụ cười.
Đại boss Cố chỉ có thể tham lam chuẩn bị đồ ăn sao.
Cố Mạc vừa vào văn phòng, liền thấy Tiếu Nhiễm dựa lưng vào ghế dựa, nhàn nhã ăn khoai tây chiên, không khỏi nở nụ cười: “Đây là diện bích soa?”
“No!” Tiếu Nhiễm xoay người, khẽ lắc đầu cười với Cố Mạc: “Giao sư Cố giết gà dọa khỉ còn chưa chơi đã sao?”
“Đùa cùng với bạn học trong lớp của anh, em thì đúng lý hợp tình.” Cố Mạc hừ mootjt iếng từ trong lỗ mũi.
“Em đã giải thích với anh, anh cũng phải cho em một bậc thang xuống chứ!”
Tiếu Nhiễm bất mãn chu miệng nhỏ.
Cố mạc tiến lên, ngồi trên bàn, thật sự nhìn Tiếu Nhiễm: “Bởi vì em là vợ của anh, cho nên anh mới càng yêu cầu nghiêm khắc. Nếu không sẽ có người nói anh che chở cho em. Lại nói em đến phòng anh ăn đồ ăn vặt, loại này dùng cách xử phạt về thể xác có được không?”
Tiếu Nhiễm hừ một tiếng.
“Đồ ăn vặt có ngon không? Nếu không chúng ta lại đi mua?” Cố Mạc cúi thấp đầu xuống, lấy lòng hỏi han.
“Em muốn ăn tôm hùm chua cay.” Tiếu Nhiễm lập tức nhảy dựng lên, ôm cổ anh cười nói.
“Được.” Cố Mạc vỗ đầu cô: “Hôm nay oan cho em rồi.”
“Anh phải tốt gấp bội với em.” Tiếu Nhiễm khí phách nói.
“Biết rõ!” Cố Mạc cúi đầu, mổ lên cánh môi cô một phen.