Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 157: Quyết đoán cúp máy



Editor: Xẩm Xẩm

ở lớp thể dục, Tiếu Nhiễm ngồi ở ngoài sân nhìn Ninh Hạo chơi bóng rổ, lớn tiếng cổ vũ anh: “Cố lên!”

ninh Hạo vừa chơi được một quả ba điểm, xoay người cười với cô. Anh đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, nhấc khăn lên lau mồ hôi.

Tiếu Nhiễm biến ra một chai nước từ sau lưng đưa cho anh, cười nói: “Hạ nhiệt đi.”

“Cậu sao mà biết mình đang khát?” Ninh Hạo cong mắt lên.

“Mình là giun đũa trong bụng cậu mà.” Tiếu Nhiễm bướng bỉnh cười nói: “Nói đùa, trời nóng như vậy, mọi người không cần năng lực trinh thám cũng có thể biết được cậu vừa chơi bóng xong sẽ khát và mệt. Mình lại không ngu ngốc.”

“Mình đối với cậu thế nào mà cậu lại cảm thấy cậu ngu đôt?” Ninh Hạo lộ ra nhàn nhạt ưu thương, nhìn khuôn mặt Tiểu Nhiễm.

Anh đối với cô đầy tình cảm như vậy mà cô vẫn không có cảm giác gì, chỉ coi anh là lớp trưởng, là bạn học.

Đột nhiên Tiếu Nhiễm lâm vào im lặng: “Lớp trưởng, mình cực kỳ ngu dốt. Mình không biết xử lý mối quan hệ với Cố Mạc như thế nào.”

Ninh Hạo không đành lòng nhìn TiẾU Nhiễm khổ sở, liền dùng mấy chữ an ủi cô: “Thuận theo tự nhieenn.”

Tiếu Nhiễm gật đầu.

Ngoài việc thuận theo tự nhiên, cô còn có thể thế nào? Tưởng Y Nhiên ở trong lòng Cố Mạc, cô đuổi mãi cũng không đi.

“Ngày quốc khánh định đi chơi đâu chưa?” Đột nhiên Ninh Hạo quan tâm hỏi han.

“Có thể đến chơi với ba, ông ấy xuất viện, mình định dẫn ông ấy đi Hải Nam chơi vài ngày.” Tiếu Nhiễm thật sự trả lời.

Kế hoạch này cô đã suy nghĩ mất một ngày.

Cô và Cố Mạc cứ giằng co nhau như vậy khiến cả hai đều rất khó chịu, cô không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy dáng vẻ si tình nhớ nhung Tưởng Y Nhiên của Cố Mạc, không muốn để chính mình bị thương chồng chất.

“Khéo vậy? Mình và anh họ cũng định đi Hải Nam, hay là cùng đi?” Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói.

“Mình còn chưa đặt vé máy bay và khách sạn.”

“Vừa lúc cùng đặt.” Ninh Hạo có chút hưng phấn. Nếu Tiếu Nhiễm đồng ý, anh có thể cùng cô vui chơi bảy ngày.

“Chờ mình về hỏi ba đã.” Tiếu Nhiễm cười nói.

Trước khi tan học, Tiếu Nhiễm nhận được điện thoại của Cố Mạc.

“Nha đầu, anh bảo lái xe đến đón em, một lát nữa có hoạt động, em tham gia cùng anh.” Âm thanh của anh vẫn lạnh lùng như cũ, giống như đang giao việc cho cấp dưới, chỉ như thế thôi.

“Hoạt động gì? Có thể không đi được không?” Tiếu Nhiễm nhíu mày. Cô chưa từng tham gia vào công việc của Cố Mạc, sợ ứng phó không nổi.

“Mới vừa nhận được điện thoại của Lynda, nói bộ phận WS đã phê chuẩn sản phẩm của chúng ta để vào danh sách bảo hiểm y tế, cho nên mời nhân viên của công ty cùng đi Shangrila chúc mừng.” Cố Mạc giải thích tường tận.

“Tôi không biết bọn họ, có thể rất ngại.” Tiếu Nhiễm khó xử cắn môi.

“Những người quản lý của ngày này chỉ sợ sẽ trút cho anh uống nhiều rượu, nha đầu, em giúp anh che chắn một chút.” Âm thanh của anh có chút dịu dàng, cũng có chút thật cẩn thận.

“Không ngờ tôi chỉ là một lá chắn cho anh khỏi bị uống rượu, không đi! Đêm nay tôi về nhà với ba!”

Nói xong, Tiếu Nhiễm cúp điện thoại.

Cố Mạc ngây ngốc nhìn di động. Bị phụ nữ từ chối, lại vẫn vô cùng để ý người phụ nữ đó, điểm này thật sự làm cho anh không cách nào tiếp nhận được.

Lại gọi lại, lại bị thông báo là đối phương đã tắt máy.

Cố Mạc ném điện thoại lên bàn trên mặt che kín khói mù