“Anh có thể không khẩn trương được sao? Anh muốn làm ba rồi.” Cố Mạc khoa trương nói.
“Em đói bụng.” Tiếu Nhiễm chớp mắt nói.
Cố Mạc nhanh chóng ôm cô vào nhà.
Trên lầu truyền đến âm thanh lo lắng của Tần Viễn Chu.
“Chu Du của tôi, cô có thể tự giác một chút không? Em sắp sinh rồi, tim của anh... bị em dọa đến điên rồi...”
“Em biết em sắp sinh rồi, sách nói là phụ nữ có thai vận động nhiều mới có lợi.” Cố Tương cứ liến thoáng như đúng rồi.
Tiếu Nhiễm nghe hai người nói chuyện, nở nụ cười: “Em còn để anh bớt lo hơn chị Cố Tương, em ngoan như thế.”
Đúng.” Cố Mạc bất đắc dĩ nói.
“Đúng rồi, hôm nay không phải thi cuối kỳ sao? Sao anh quay lại?” Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn anh.
: ”Anh đưa bài thi cho Từ Khách, để cậu ta giám thị thay anh.” Cố Mạc ra vẻ không sao cả nói: “Ăn cơm đi.”
“Sao mua nhiều thế.” Tiếu Nhiễm nhìn một bàn bữa sáng, mở to hai mắt.
“Sợ em có phản ứng, cho nên mỗi thứ mua một ít.” Cố Mạc cười nhạt trả lời.
Cảm nhận được sự cưng chiều của anh với mình, Tiếu nhiễm lập tức ôm lấy eo của anh, dán ở trước ngực anh nói: “Chồng à, anh đối với em thật tốt, em sẽ sinh lòng tham.”
“Vậy thì tham!” Cố Mạc thoải mái trả lời: “Anh sẽ ở bên cạnh em.”
Trên lầu, Cố Tương còn đang liến thoắng đấu trí cùng Tần Viễn Chu, Cố Mạc nghe không vào, lớn tiếng nói: “Viễn Chu, bịt miệng tiểu Tương rồi khiêng xuống đây cho anh.”
“Anh là anh của ai?” Cố Tương kháng nghị.
“Anh là anh chính nghĩa.” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
Ngày lúc Cố Tương đang định kháng nghị, Tần vIễn Chu bế cô thật cẩn thận xuống lầu.
“Oa, bế công chúa.” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn hai người: “Em rể, vậy mà anh ôm được.”
“Vợ của anh, con của anh, đương nhiên phải ôm được.” Tần Viễn Chu nho nhã cười nói: “Nhất định.”