Cố Mạc làm việc được một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang cắn bút cau mày, dường như gặp phải đề khó. Anh liền để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi đến ôm cô vào ngực, lấy cây bút trong tay cô:”Để anh xem cái gì làm khó nha đầu.”
“Đây này. Anh xem xem đây là đề gì vậy? người ra đề có phải là có vấn đề không?” Tiếu Nhiễm chìa ra bộ đề, vẻ mặt tức giận.
“Nếu không gặp những đề như thế này, làm sao em có thể thi đỗ vào đại học Thanh Hoa được chứ?” Cố Mạc thản nhiên cười nói. Anh nhanh chóng đọc đề một lượt, sau đó bắt đầu viết ra nháp cách giải đề: “Cái này gọi là BUG, giải quyết được nó rồi thì đề sẽ trở nên rất đơn giản.”
“Chú, sao anh lại lợi hại như vậy?” Tiếu Nhiễm không ngờ Cố Mạc có thể giải được một đề khó như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra sự sùng bái.
“So với lớp trưởng của em thì thế nào?” Cố Mạc cười nhạt nhíu mày.
“Không phân cao thấp!” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói. Cô biết Cố Mạc muốn cô khen ngợi vài câu, cô sẽ không cho anh được như ý nguyện.
Cố Mạc nhếch môi, buông bút, mặt nhăn lại muốn đứng dậy.
Tiếu Nhiễm túm lấy vạt áo anh, cười nói:”Nóng tính! Đúng là không nên nói anh lợi hại anh tài năng.”
“Người đàn ông của em không lợi hại thì ai lợi hại?” Cố Mạc cuồng ngạo trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Tuy rằng anh không coi Ninh Hạo là đối thủ, nhưng sự hiểu biết của đối phương đúng là làm cho người ta không thể bỏ qua.
“Cha em!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
Cố Mạc không biết là nên cười hay là nên đánh vào mông Tiếu Nhiễm.
“Chú, em còn nhiều đề không giải.” Tiếu Nhiễm đem một đống bài tập đổ ra trước mặt Cố Mạc, đánh dấu những đề không rủ được, sau đó chống cằm ánh mắt tội nghiệp chờ anh giảng giải.
Cố Mạc lấy tập đề, chỉ đọc hai lần rồi bắt đầu viết cách giải ra nháp rất thuần thục:”Em dựa theo hai điều kiện đã biết có thể từ đó suy ra…..”
Tiếu Nhiễm vừa nghe vừa gật đầu:”Woa, thì ra là vậy!”
“Tại em không tập trung đọc đề.” Cố Mạc lấy bút gõ vào đầu Tiếu Nhiễm, “Vợ của Cố Mạc anh sao lại ngốc như vậy chứ?”
“Anh không hài lòng thì kệ đi.” Tiếu Nhiễm ôm đầu, bất mãn chu miệng.
“Là không muốn nhường lại cho người khác nên mới không kể chứ gì?” Tiếu Nhiễm u oán nhìn Cố Mạc, không vì nụ hôn của anh mà rung động.
“Em nói tiếp đi!” Cố Mạc không trả lời, xoay câu chuyện về phía Tiếu Nhiễm.
“Em cũng không phải con giun trong bụng anh!” Tiếu Nhiễm đoạt lấy bút chì, bắt đầu làm bài, không thèm ngẩng đầu nhìn Cố Mạc một cái.
Cố Mạc áp vào lưng Tiếu Nhiễm, ôm chặt hông cô, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô:”Không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Sợ nếu kệ em sẽ không bao giờ để ý đến em nữa.’
Nghe thấy anh giải thích, Tiếu Nhiễm xì một tiếng cười rộ lên:”Chú, anh cứ nói thẳng là anh không thể rời xa em thì có chết đâu.”
“Vậy mà em cũng nghĩ được sao?” Cố Mạc dùng sức xoa đầu Tiếu Nhiễm, nghiêm mặt nói.
Sống trên đời ba mươi năm nay, lần đầu tiên anh không biết phải chăm sóc một cô gái như thế nào. Hận, sợ làm tổn thương cô, chiều chuộng, sợ hơi quá, yêu, anh càng không dám động vào thứ cảm tình ấy.
Lúc này, có người gõ cửa. Cố Mạc nhanh chóng buông Tiếu Nhiễm ra, dựa lưng vào sô pha hô:”Vào đi.”
“Giám đốc, anh bảo tôi đi mua Haagen Dazs.” Một nữ thư ký đi tới, để Haagen Dazs lên bàn, rồi tự giác đi ra ngoài.
Tiếu Nhiễm nhìn cốc kem rực rỡ màu sắc, lập tức thèm muốn chảy nước miếng. Cô buông bút, trực tiếp ngồi vào bàn trà, sau đó cầm lấy thìa nhỏ xúc lên một miếng kem, bỏ vào miệng.